Diệp Nhượng bị thu nhỏ.
Mà nhỏ này chính là nói cả người anh đều nhỏ lại.
Anh giơ tay ra và so với Hoa Thanh Nguyệt với kích thước cực đại phía trước thì có thể đại khái đoán ra chiều cao của mình lúc này —— hẳn là còn không đến một centimet.
Đàn ông ấy mà, thứ khiến họ hoàn toàn không chịu được chính là nhỏ!
Haizzzz, cũng chẳng biết giận ai.
Diệp Nhượng nhanh chóng hiểu ra mức độ nghiêm trọng của việc biến thành bé xíu thế này.
Anh sẽ gặp nguy hiểm hơn lúc biến thành chó nhiều.
Rốt cuộc anh đã biến nhỏ tới dộ nước mắt của Hoa Thanh Nguyệt cũng có thể khiến anh ướt sũng thế nên nguy hiểm sau này ắt hẳn sẽ càng nhiều hơn.
Hiện tại chỉ cần cô dịch mông một chút là anh sẽ tan xương nát thịt ngay.
Diệp Nhượng thử lên tiếng gọi Hoa Thanh Nguyệt.
Nhưng rất tiếc lúc này anh mới thực sự hiểu cái gì gọi là “Thấp cổ bé họng”.
Giọng anh bây giờ còn không bằng tiếng muỗi kêu, đương nhiên không thể tới tai “Thiên tử” được.
“Hoa —— Thanh —— Nguyệt!”
Diệp Nhượng gọi tới rách họng.
Không được, phải nghĩ cách khác để cô ấy chú ý tới anh thôi.
Chỉ cần cô chú ý tới là khả năng anh “đột tử” sẽ giảm xuống cực nhỏ.
Hoa Thanh Nguyệt lau nước mắt rồi ngẩng đầu lên nhìn sang bên cạnh.
“…… Ơ?” Hoa Thanh Nguyệt sửng sốt.
Biểu tình của cô có biến hóa nhưng trong mắt Diệp Nhượng lúc này nó như một thước phim quay chậm vậy.
Cô chậm rãi quay đầu, mắt hơi mở to và kinh ngạc nhìn chỗ trống bên cạnh.
“…… Diệp Nhượng?”
Giọng cô giống như tới từ cửu thiên, mang theo cả tiếng vọng.
“Diệp Nhượng?!” Hoa Thanh Nguyệt đứng lên và đi ra khỏi nhà gỗ tìm, “Diệp Nhượng?”
Vừa rồi cô chỉ lo lên án người họ Diệp nào đó nhưng mới vừa quay đầu đã chẳng thấy anh đâu là sao?
Chắc chắn không có chuyện anh bỏ đi, tính cách Diệp Nhượng không phải kiểu người không nói gì đã bỏ đi.
Hoa Thanh Nguyệt nhìn thềm đá ngoài cửa, trên mặt rêu xanh nhạt chỉ có dấu chân đi vào mà không thấy dấu chân đi ra.
Vậy ắt hẳn người còn ở trong phòng.
Và chỉ có một khả năng.
Hoa Thanh Nguyệt đứng ở cửa, ánh mắt chậm rãi tìm kiếm thứ gì đó bỗng nhiêu “Nhiều” ra trong phòng.
Lúc mới vào cửa trong phòng có một cái bàn gỗ, một cái ghế dài, ba thùng nước 5 lít, một bó củi và một cái cây.
Mấy thứ lặt vặt trên bàn có một hộp giấy, một gạt tàn thuốc đã rửa sạch.
Sau khi kiểm kê xong Hoa Thanh Nguyệt lập tức nhíu mày: “Không có thêm cái gì cả.”
Như vậy, Diệp Nhượng đi đâu rồi?
Hoa Thanh Nguyệt nghĩ một lát sau đó mặt biến sắc và lập tức cúi người nhẹ giọng gọi: “Diệp Nhượng? Diệp Nhượng, anh có ở trong phòng không?”
Diệp Nhượng khiếp sợ.
Cô nàng Hoa Thanh Nguyệt này quả nhiên tai thính mắt tinh, phản ứng cực nhanh.
Hoa Thanh Nguyệt: “Có phải anh biến thành sâu rồi không?”
Diệp Nhượng: “……” Cũng đúng, dù sao phương hướng cũng gần chuẩn rồi, chỉ cần cô có thể nghĩ tới chỗ này thì sẽ cẩn thận dẫm chân, cũng cẩn thận quan sát.
Hoa Thanh Nguyệt quỳ trên mặt đất và bắt đầu trợn mắt tìm từ cửa vào.
Mỗi lần di động cô đều sẽ kiểm tra xem chung quanh có vật sống nhỏ bé nào không.
Cô quyết không thể nghiền chết Diệp Nhượng được.
Vừa nãy anh ngồi bên cạnh cô, chờ cô ngẩng đầu lên đã thấy anh biến mất vì thế chỗ anh đang ở lúc này khả năng chính là ——
Hoa Thanh Nguyệt nhìn về phía ghế dài.
Gần cái ghế!
Bên ngoài chợt nổi gió.
Lá cây sàn sạt cọ vào nhau và cuốn lá khô thổi vào căn nhà nhỏ.
Hoa Thanh Nguyệt thấy tim thắt lại, vội vã đi đóng cửa.
Tuy cửa đã được đóng nhưng lúc cửa đóng đã mang theo gió mạnh thổi văng Diệp Nhượng khỏi cái ghế.
Trong tình huống không trọng lực anh phải bám vào một cái lá khô bay vào từ cửa và may mắn đáp lên một tờ giấy lau ở trên bàn.
Lá khô giật giật, Diệp Nhượng bò ra từ bên dưới, sắc mặt trắng như tường mới xây.
Vừa rồi gió thổi lá khô quả thực khiến anh được phen trải nghiệm phiên bản dài hơn của trò chơi kh ủng bố nhất ở công viên giải trí —— vòng quay lớn.
Diệp Nhượng nôn mật xanh mật vàng.
Anh nôn hết những gì đã ăn vào khi còn trong bộ dạng của chó.
Nôn rồi anh lại phải tính đến chuyện lau rửa và chỉnh đốn lại vì thế Diệp Nhượng thở dài và đứng dậy nhìn hộp giấy khổng lồ trước mặt.
“……”
Vận mệnh thật là khúc chiết ly kỳ.
Nửa năm trước dù nửa số người trên thế giới này nói nửa năm sau anh sẽ không thể kéo nổi một tờ giấy lau thì chắc chắn anh sẽ không thèm tin.
Còn Hoa Thanh Nguyệt thì đang quỳ rạp trên mặt đất ở cách đó không xa và thật cẩn thận kiểm tra cái ghế dài.
Cô rất an tĩnh, có lẽ cô muốn lắng nghe tiếng kêu cứu của anh.
Diệp Nhượng dùng sức xé một mảnh khăn giấy lau sạch bãi chiến trường.
Vì kích thước đã thu nhỏ nên cả mảnh khăn giấy cả bãi nôn đều nhỏ bé không đáng kể.
“Tìm được rồi!” Hoa Thanh Nguyệt vui vẻ hô to, “Có phải anh không? Diệp Nhượng, có phải anh không?!!”
Diệp Nhượng đã cởi tây trang và đang quỳ trên mặt bàn dọn bãi nôn lập tức: “A??”
Anh ngẩng đầu, cau mày nhìn về phía Hoa Thanh Nguyệt.
Chỉ thấy cô thật cẩn thận nâng một con bọ rùa bảy đốm sau đó khóc nức nở kích động nói: “Sao lại thế này?! Rốt cuộc là sao lại thế này? Nhất định là có kẻ đố kỵ nhân tài hạ chú lên người anh rồi! Diệp Nhượng, anh đừng lo, em nhất định sẽ tìm ba em giải chú cho anh!”
Diệp Nhượng ngồi ở trên bàn chống cằm nhìn Hoa Thanh Nguyệt vội vã xin lỗi con bọ rùa và thở dài thườn thượt.
“Aizzz……”
Mệnh khổ, mệnh khổ quá mà.
Lúc tới đây anh đã nói rồi, Miêu Cương là nơi không hợp với tín ngưỡng khoa học của anh, phong thủy chỗ này cực kỳ không hợp với anh.
Để bọ rùa Diệp Nhượng được an toàn thế là Hoa Thanh Nguyệt cẩn thận bỏ nó vào gạt tàn thuốc.
Diệp Nhượng mặt không biểu tình nhìn cô đi tới, lại mặt không biểu tình nhìn cô đặt con bọ rùa vào gạt tàn thuốc như đang hầu hạ tổ tông.
Anh không nhịn được mắng chửi: “Ừ, có quan tài thủy tinh an táng cũng coi như không làm thất vọng bọ rùa Diệp Nhượng.”
Cho nên tới khi nào cô ngốc này mới nhận ra mình đã nhầm người vậy?
“Mệt mỏi quá, lòng này thật sự mệt!” Diệp Nhượng nói xong chỉ kém không phun ra một hơi thuốc nữa thôi.
Hoa Thanh Nguyệt bố trí xong cho con bọ rùa thì vội lấy khăn giấy lau nước mắt.
Vừa rồi cô nhớ tới Diệp Nhượng mười năm trước thế là tâm tình lập tức khó chịu, nước mắt cũng không nhịn được rơi xuống làm nhòe phấn trên mặt.
Cô cần khăn giấy để tu sửa lại dung nhan này.
Tay cô duỗi về phía hộp giấy.
Diệp Nhượng vẫn bình thản ngồi trước hộp giấy mỉm cười chờ cô.
Đương nhiên, nếu Hoa Thanh Nguyệt vẫn không nhìn thấy thì anh sẽ phải mỉm cười xuống cửu tuyền chắc rồi.
Đúng vậy, Diệp Nhượng ôm giác ngộ sẽ phải