Editor: Lemon
“Vào đi.”
Trình Uyên ở ngoài cửa lại đợi năm phút mới được Hứa Dữu mời vào, cô mở cửa, giọng cũng không mềm mại như bình thường, cho anh cảm giác cũng có chút không giống nhau.
Cô vẫn là cô, nhưng lại có một loại cảm giác nói không nên lời, cái cảm giác này không thể nào nói rõ được.
Trình Uyên ngẩng đầu nhìn cô, cô giống như mới vừa rửa mặt, lông mi ươn ướt, trên mặt còn dính nước, tất cả đều tăng thêm cảm giác lãnh lẽo.
Nếu chỉ cần nghĩ đến cô, nhất định là cùng từ lạnh lẽo không hề có chút dính dáng nào, nhưng hiện tại anh lại thấy từ này cùng cô cũng không có quá nhiều mâu thuẫn.
Nhưng mà, đối mặt với một Hứa Dữu như vậy anh cũng có chút không quen.
“Em ăn cơm chưa?”
Hứa Dữu nhìn chằm chằm bàn trà trước mặt xuất thần, không nói chuyện chỉ lắc đầu.
Trình Uyên: “Tôi có mang bữa tối cho em.”
Trình Uyên nói, nhìn Hứa Dữu anh luôn có cảm giác cô lúc này sắc mặt quá tái nhợt, ánh mắt cũng có một chút dại ra.
“Ừm.”
Hứa Dữu nhẹ nhàng lên tiếng, ánh mắt cô dao động, cũng không nhìn anh.
Không hiểu sao anh luôn có cảm giác lung lay.
“Tôi có gọi cơm.” Hứa Dữu nhìn chằm chằm hộp cơm nói, ý là không cần anh đưa cơm tới.
Trình Uyên nhìn dáng vẻ này của cô, chính mình tức đến cười.
Dù sao vốn dĩ chuyện này giống như chính là do anh miễn cưỡng, cô không ỷ lại anh cũng thực bình thường, phỏng chừng hiện tại cô còn không biết hôm nay tại sao anh lại tức giận như vậy.
Bất quá là do anh tự tìm phiền não thôi, chính anh cũng đã nói rõ ràng với cô như vậy.
Nhưng bảo anh xin lỗi là không có khả năng.
Trình Uyên chủ động mở hộp cơm ra, “Tôi đặc biệt mua ở Tây Hải Vân Thượng về cho em đó.”
Hứa Dữu chớp chớp mắt, trong đầu nghĩ Tây Hải Vân Thượng cô cũng từng nghe nói qua, nhưng Tây Hải Vân Thượng bán mang về cũng là lần đầu tiên nghe nói.
Trình Uyên thấy Hứa Dữu không dao động, liền tiếp tục nói, “… Không biết em thích ăn món gì nên tôi gọi hai phần, món nhạt món cay đều có, nếu không ăn thì cứ vứt đi.”
Lông mày xinh đẹp của Hứa Dữu nhăn lại.
Trình Uyên tiếp tục nói, “Em có thể nếm thử, món ăn nhà hàng đó cũng không tệ lắm.”
Hứa Dữu giống như không nghe thấy, dù sao cũng không động đũa.
“Cảm ơn anh, bây giờ cũng không còn sớm……” Hứa Dữu muốn nói lại thôi, ý của Hứa Dữu Trình Uyên tất nhiên nghe ra.
Trình Uyên càng nghĩ càng cảm thấy hành động chiều nay thực ngu ngốc, vải lót sô pha bị anh nắm nhăn nhúm: “Biết kết hôn có nghĩa là gì không? Tuy rằng chúng ta cũng không xem như thật sự kết hôn, nhưng cũng phải giả bộ ở chung một nhà.”
Hứa Dữu ngẩng đầu nhìn anh, chờ anh tiếp tục nói.
“Tôi đã nói chuyện mình kết hôn với mẹ rồi, sợ bà phát hiện hai chúng ta không phải thật sự kết hôn, tôi nói với bà chúng ta ở chung.”
“A……”
“Kết hôn rồi ở chung cũng có vấn đề gì sao?” Trình Uyên hỏi cô.
Hứa Dữu gật gật đầu lại lắc đầu, sao cô cảm thấy mình chiếm lý nhưng lại không biết nên phản bác làm sao.
Trình Uyên làm như chỉ nhìn thấy cô gật đầu, coi như là cô đồng ý, trực tiếp xem nhẹ mặt cái lắc đầu phía sau.
“Em không muốn dọn sang chỗ khác ở vậy tôi dọn tới đây đi.” Trình Uyên nói rồi nhìn chung quanh chung quanh, “Cảm giác chỗ này của em cũng không an toàn lắm, tôi tới đây ở cũng an toàn hơn chút.”
An toàn hơn chút.
Lúc Hứa Dữu nghe Trình Uyên nói ra mấy chữ này, cô thừa nhận trong lòng mình nổi lên gợn sóng.
Hứa Dữu tự hỏi một hồi nói: “Nhưng ở đây chỉ có một căn phòng.”
Vợ chồng thật một căn phòng cũng đủ dùng, nhưng bọn họ không được, vợ chồng bình thường mới vừa kết hôn đều hận không thể dính ở bên nhau, nhưng Hứa Dữu cảm giác giữa hai người bọn họ không thân.
Trình Uyên cũng không thèm để ý, “Không sao, tôi thấy sô pha cũng khá tốt.” trong lòng Trình Uyên chính là nghĩ dù sao Diệp Phong nói, Hứa Dữu không thích để người khác tiến vào nhà mình, nhưng anh không giống vậy, lập tức anh sẽ được vào ở.
Hứa Dữu vừa định từ chối, ngoài cửa lại truyền đến tiếng đập cửa.
Đêm cũng đã khuya, chung quanh đều trở nên an tĩnh, tiếng đập cửa này nghe có vẻ càng thêm đột ngột, ván cửa vốn dĩ không chắc lắm, người gõ cửa lại dùng lực mạnh, Hứa Dữu cảm giác tường đều rung chuyển.
Cô nhéo lòng bàn tay, suy nghĩ bay tán loạn.
Hứa Dữu biết là người giao cơm gõ cửa, bởi vì di động của cô cũng đúng lúc này sáng lên, nhưng biết là một chuyện, chuẩn bị tốt tâm lý lại là một chuyện khác, hơn nữa rõ ràng cô đã viết ghi chú treo đồ lên tay cầm là được.
“Cơm tôi đặt tới rồi.”
Hứa Dữu nhìn di động nói.
“Tôi đi lấy cho em.” Trình Uyên chủ động xin ra trận.
Hứa Dữu không từ chối, đây cũng là lần đầu tiên cảm giác bên cạnh có thêm người cũng khá tốt, ít nhất có một số việc cô không cần chính mình đối mặt, ví dụ như mở cửa.
“Cái này là cái gì?”
Trình Uyên xách hộp đồ ăn cau mày hỏi cô, anh cảm thấy món này vị rất nặng.
“…… Bún ốc.”
Trình Uyên từng nghe nói qua món này, nhưng lại chưa từng ăn thử, hôm nay ngửi được mùi hương của nó anh càng không muốn ăn thử.
Căn phòng không lớn, Trình Uyên cảm giác cả căn phòng đều là mùi hương của món ăn này.
Trình Uyên cau mày đi đến cạnh cửa, ghét bỏ nói: “Thúi.”
Hứa Dữu đột nhiên vui vẻ, “Nhưng mà ăn ngon lắm, hơn nữa anh cũng không cần khoa trương như vậy, sao anh không trực tiếp xoay người đi luôn đi?”
“Anh muốn ở chung với tôi cũng được, nhưng tôi rất thích bún ốc, thường sẽ tự mình nấu ăn, tôi sợ anh không chịu được.”
Mặt Trình Uyên thối hoắc, “Tôi có thể chịu được.”
“Thật ra món này ăn ngon lắm, có chút nặng mùi nhưng là ăn vào sẽ thấy rất thơm.”
Trình Uyên nhíu mày hít một hơi thật sâu nghe cô giải thích, nghĩ nghĩ cô lại bổ sung nói, “Không thì cũng gọi cho anh một phần nha.”
“Không cần, sau này em ít ăn mấy món này chút.”
Trình Uyên cảm giác Hứa Dữu đang cố ý.
Cơm nước xong, Hứa Dữu vừa dọn dẹp vừa hỏi Trình Uyên đang ngồi trên sô pha.
“Tối nay anh có về…?”
Tuy rằng vừa rồi cô đã đồng ý, hai người ở chung sau khi kết hôn cứ như vậy mà thành, Trình Uyên cũng chưa kịp chuẩn bị gì.
“Không cần về, trên xe có đồ dự phòng.”
Hứa Dữu gật đầu: “Đồ dùng vệ sinh cũng không