Editor: Lemon
“Anh ở đây làm gì thế?”
Trình Uyên nghe có người nói chuyện, cơ thể đang ngồi xổm trước túi rác cứng đờ.
Nhưng anh cũng đã nhận ra, người nói chuyện không phải Hứa Dữu.
Nếu không phải cô thì chẳng sao cả.
Vừa lúc anh đã tìm được chìa khóa, cũng không chê dơ nắm chặt chìa khóa trong lòng bàn tay.
“Cô là?”
Trình Uyên vội vàng liếc nhìn người phụ nữ trước mặt, liền thu hồi tầm mắt.
Diệp Châu Linh lộ ra biểu tình bị thương, “Em là hàng xóm Hứa Dữu đây, anh không còn nhớ sao?”
“Ngại quá, người không quan trọng tôi không muốn lãng phí dung lượng não của mình.
”
Diệp Châu Linh cắn chặt môi dưới, đã lâu rồi cô ta chưa được gặp Trình Uyên, còn tưởng rằng Hứa Dữu cùng Trình Uyên phai nhạt, không nghĩ tới đêm nay cô ta lại gặp Trình Uyên.
Diệp Châu Linh còn muốn nói gì đó, phát hiện Trình Uyên đã xoay người đi mất, Trình Uyên không đi về phía khu nhà ở, Diệp Châu Linh cảm thấy hấp dẫn, ít nhất anh không trở về nhà Hứa Dữu.
Trình Uyên đi mấy tiệm tạp hóa gần đó mua một chay nước.
Dưới ánh trăng lạnh lùng anh rửa sạch chìa khóa.
Tuy rằng hành động của anh rất kỳ quái, nhưng Diệp Châu Linh cảm thấy soái ca không hỗ là soái ca, làm chuyện kỳ quái cũng vẫn vô cùng đẹp trai.
Trình Uyên quay đầu nhìn thấy Diệp Châu Linh, mày lập tức nhăn lại, “Cô đi theo tôi làm gì?”
Biểu tình Trình Uyên quá hung dữ, Diệp Châu Linh lại rất thích bộ dáng anh hung dữ, tuy cô ta không phải SM, chỉ là lấy kinh nghiệm từng ngủ với đàn ông của cô ta, đàn ông đều như vậy, trước khi bị thuần phục đều trông có vẻ hung dữ, nhưng sau khi bị thuần phục thì tất cả nhu tình mật ý đều cho em.
Diệp Châu Linh nói không ra lời, liền lộ ra dáng vẻ đáng thương.
Trình Uyên không để ý đến cô ta, bây giờ trong đầu anh đang suy nghĩ đợi lát nữa anh về đến nhà, làm sao giải thích với Hứa Dữu anh đi đổ rác sao lại mất nhiều thời gian như vậy.
Diệp Châu Linh nhìn anh đi vào tòa nhà có phòng của cô ta cùng Hứa Dữu ở, cô ta đột nhiên cười ra tiếng, không nghĩ tới Hứa Dữu ngày thường ngốc ngốc im im, câu dẫn đàn ông cũng có chiêu có trò lắm chứ.
Trước khi Trình Uyên lấy chìa khóa ra mở cửa, Diệp Châu Linh một bước đi nhanh tới trước mặt Trình Uyên, ý cười dịu dàng nói, “Có thời gian không? Chúng ta tâm sự một lát đi.
”
Trình Uyên biểu tình lạnh nhạt, mắt cũng không nâng lên, “Không có.
”
Lúc này Diệp Châu Linh nghẹn họng thật sự.
“Tránh ra.
”
Trình Uyên lại phun ra hai chữ.
Khí thế trên người Trình Uyên quá mạnh, Diệp Châu Linh nhịn không được lui về phía sau hai bước.
Diệp Châu Linh sợ hiện tại không nói sau này sẽ không còn cơ hội, cô ta cắn chặt răng nói ra lời muốn nói.
“Hứa Dữu lớn hơn em một tuổi, nhưng cô ta rất thích giả bộ ngây thơ, không biết anh có chú ý không, cô ta đều đã 26 tuổi, mà đồ vật trong nhà phần lớn đều là cho nữ sinh dùng, ví dụ như dép lê hình con thỏ……”
Diệp Châu Linh nói, liền phát hiện Trình Uyên quay đầu nhìn cô ta, ánh mắt lạnh nhạt như băng.
Diệp Châu Linh thức thời ngậm miệng.
Trình Uyên đã mở cửa, chỉ là chưa tiến vào mà thôi, từ góc độ của anh vừa lúc có thể nhìn thấy dép lê hình con thỏ trong miệng Diệp Châu Linh.
Đột nhiên anh nhoẻn miệng cười, “Tôi mua cho cô ấy đó, cô có ý kiến gì sao?”
Sau khi Trình Uyên về đến nhà, phát hiện Hứa Dữu cũng không ở phòng khách, vậy mà lại có chút thất vọng, tất cả lý do thoái thác của anh đều ngâm nước nóng.
-
“Cốc cốc cốc.
”
“Nha đầu thúi, mau mở cửa.
”
Tiếng đập cửa mạnh mẽ cùng tiếng quát tháo cùng vang lên.
Sáng thứ bảy tốt đẹp cứ như vậy bị quấy rầy.
“Có cần mở cửa không?”
Không mở cửa Trình Uyên cũng nghe ra là giọng của ai.
Hứa Dữu đứng ở một bên, mặt lộ vẻ xấu hổ.
Hứa Dữu suy nghĩ một chút, gật đầu.
Trình Uyên dọn dẹp đồ đạt trong phòng khách, “Để tôi đi, em ngồi đây đi.
”
Trình Uyên vừa định nhấc chân đi thì cảm giác vạt áo bị níu lại, anh quay đầu nhìn.
Là Hứa Dữu.
“Để tôi tự mở.
”
Hứa Dữu cũng đã hạ quyết tâm rất lớn mới nói ra những lời này, “Anh có thể vào phòng tôi tránh một lát được không?”
“Cái gì?”
Thật ra Trình Uyên nghe rõ lời Hứa Dữu nói, nhưng anh có hơi không thể tin tưởng.
Rốt cuộc ngày đó ở bệnh viện anh đã biết được trình độ mặt dày không nói lý của mẹ Hứa Dữu rồi.
“…Anh…vào phòng tôi tránh một lát đi.
”
Giọng cô do dự lại kiên định.
Tiếng đập cửa bên ngoài còn đang liên tục vang lên, từng tiếng từng tiếng giống như sấm đánh.
“Được.
”
Trình Uyên thỏa hiệp nói, “Em mở đi, nếu thật sự giải quyết không được em có thể gọi tôi, dù sao tôi cũng là chồng trên danh nghĩa của em.
”
Ánh mắt Trình Uyên lạnh lùng, ở chỗ Hứa Dữu nhìn không thấy anh lặng lẽ nắm chặt tay lại, trên tay nhô lên gân xanh.
Hứa Dữu: “Cảm ơn.
”
Trình Uyên nghe cô nói cảm ơn, tâm trạng lại càng kém, “Tôi đã từng nói với em rồi, giữa chúng ta không cần phải nói cảm ơn.
”
Hứa Dữu hơi há miệng lại không biết phải nói gì.
---truyện bạn đang xem được edit bởi Lemon và đăng duy nhất tại [email protected]
“Sao bây giờ mày mới mở cửa? Mày biết tao gõ cửa bao lâu rồi chưa? Có phải mày bị điếc không hả?”
Hứa Dữu vừa mở cửa đã bị Điền Ngữ Hương bạo lực ngôn ngữ.
Hứa Dữu không nói chuyện cứ như vậy trầm mặc chịu đựng, nửa ánh mắt cô cũng không thèm nhìn em trai Hứa Chính Dương đứng bên cạnh.
“Nói đi, lần này tìm tôi có chuyện gì?”
Tất cả ngượng ngùng ôn nhu đều bị Hứa Dữu giấu đi.
Hứa Dữu dựa trên cửa, không có ý muốn mời bọn họ vào, Điền Ngữ Hương không trực tiếp trả lời câu hỏi của Hứa Dữu mà càng thêm lớn tiếng ồn ào.
“Ông trời ơi, tôi cực khổ nuôi lớn nó, bây giờ cửa nó cũng không cho tôi vào đây này.
”
Hứa Dữu một tay chống cửa, một tay nắm lấy tay cầm, vẫn không nhúc nhích.
Cái phòng khách nho nhỏ của cô mấy ngày nay đã thành phòng nhỏ của Trình Uyên, một tuần phòng anh đều không có người vào, bốn bỏ lên năm chính là…… phòng của Trình Uyên ngoại trừ cô thì chưa từng có ai vào.
Hơn nữa cô cũng không muốn mẹ cùng em trai vào, nói như thế nào nhỉ, tuy rằng Điền Ngữ Hương không có lật tung đồ nhà cô lên, nhưng trong lòng Hứa Dữu vẫn rất khó chịu, sau khi em trai cùng mẹ rời khỏi cô liền nghiêm túc quét tước nhà cửa một lần.
Cho nên, không phải cô không muốn để người khác vào “Phòng” của Trình Uyên, mà là cô không muốn dọn dẹp thôi.
“Có chuyện gì cứ nói ở đây đi, chúng ta cũng không có gì để trò chuyện.
”
“Con nhỏ chết tiệt, ba mày ốm đau trên giường, mày cũng chỉ đi qua ngó một lần, hiện tại……” Điền Ngữ Hương nói đến đây liền lau lau nước mắt mới tiếp tục nói, “Hiện tại bác sĩ nói ông ấy không còn sống được mấy ngày nữa, nhưng chúng ta không có tiền,