Editor: Lemon
“Em cảm thấy ra bên ngoài hai người ở một phòng an toàn hơn một chút.”
Hứa Dữu mất tự nhiên giải thích.
Trình Uyên nắm tay Hứa Dữu, lúc cùng nhau đi tìm phòng anh nghe Hứa Dữu nói như vậy, khóe miệng nhếch lên, ở bên tai Hứa Dữu nhỏ giọng nói, “Anh lại thấy hai chúng ta nằm chung một giường càng an toàn hơn.”
Hứa Dữu muốn làm bộ không nghe thấy, nhưng anh cách quá gần, mỗi một chữ anh nói đều rõ ràng truyền vào tai cô.
Hứa Dữu đành phải cúi đầu không nói lời nào.
Lần tới Ô Lam tìm cô này không nằm trong kế hoạch của Trình Uyên, cho nên quần áo anh cũng không mang theo đã trực tiếp lái xe tới đây.
Tới khách sạn rồi phát hiện còn có một ít thời gian, liền cùng Hứa Dữu ra cửa, 8 9 giờ trên đường còn rất nhiều người.
Hứa Dữu vốn không thích ra cửa, cô vẫn không có cách nào khắc phục trở ngại trong lòng mình, tay cũng nắm chặt ống tay áo Trình Uyên.
Cho dù là vừa rồi Trình Uyên mới trêu cô nhưng cô vẫn nguyện ý ỷ lại anh.
Cô như trôi nổi trên biển, mà Trình Uyên là tấm ván gỗ duy nhất.
Trình Uyên không biết đường, Hứa Dữu biết, Hứa Dữu dẫn anh đi khắp hang cùng ngõ hẻm, Hứa Dữu dựa theo ký ức dẫn Trình Uyên đi vào cửa hàng cao cấp nhất trong huyện, nhưng Hứa Dữu vẫn cảm thấy rất nhiều đồ bên trong có hơi không xứng với Trình Uyên.
“Hoan nghênh quý khách.”
Hai người vừa vào cửa, liền có nhân viên cửa hàng đứng ở cửa nghênh đón.
Trình Uyên cảm giác được tay Hứa Dữu đang nắm ống tay áo anh hơi run một chút, Trình Uyên nói: “Cảm ơn, để chúng tôi tự chọn.”
Sau khi nhân viên cửa hàng rời đi, Trình Uyên mới cảm giác được Hứa Dữu thả lỏng không ít.
“Chỗ này có cho thử không? Em xem quần áo ở đây có bộ nào em thích không?”
Tâm tư Trình Uyên hoàn toàn không đặt trên quần áo, cũng không chú ý xem quần áo trong cửa hàng, anh chỉ chằm chằm vào Hứa Dữu, “Anh không biết mua quần áo.”
Hứa Dữu: “Hả?”
Trình Uyên nói dối cũng không đỏ mặt, “Em biết đó, bình thường anh khá bận, cho nên quần áo đều là đặt may rồi đưa qua thôi.”
“Vậy làm sao bây giờ?”
Trình Uyên tùy ý nhìn thoáng qua quần áo, “Nếu không em chọn cho anh đi.”
“Này… Không tốt lắm?” Hứa Dữu do dự nói: “Em cũng chưa từng chọn quần áo đàn ông.”
“Không sao, em chọn.” Trình Uyên nhìn chằm chằm Hứa Dữu nói, “Mắt thẩm mỹ của em không tệ.”
“Cái gì?”
“Bằng không sao lại thích anh.”
Hứa Dữu vốn đang cúi đầu xem quần áo, nghe Trình Uyên nói như vậy, động tác trên tay hơi dừng một chút, “Chưa từng nói thích anh.”
Trình Uyên: “?”
“Chỉ là cho anh cơ hội theo đuổi thôi.”
Trình Uyên rất biết nghe lời, “Em nói anh đều hiểu, nhưng lỗ tai em sao vậy nhỉ?”
Hứa Dữu đứng phía trước Trình Uyên, từ góc độ của anh không thể nhìn thấy mặt Hứa Dữu, nhưng lỗ tai hồng hồng cũng đã bán đứng cô.
“Em… em không phải, em không có.”
Trên mặt Trình Uyên vẫn mang theo sủng nịch cười, “Được, em không có, vậy em giải thích xem nào, sao tai em đỏ quá vậy?”
“Em thấy xung quanh nhiều người, có hơi ngại, không liên quan gì tới anh hết.”
“Ừ.”
Giọng Trình Uyên rõ ràng không quá tin tưởng, anh lạnh nhạt nhìn thoáng qua nhân viên cửa hàng chung quanh, nhân viên cửa hàng vốn dĩ thường thường nhìn sang hai người bọn họ lập tức quay mặt sang chỗ khác.
Hứa Dữu nhanh chóng cầm một cái áo sơmi, đưa cho Trình Uyên, “…Anh đi thử xem.”
Trình Uyên thu lại ý muốn trêu cô Hứa Dữu, “Được.”
Trình Uyên rất nhanh đã thay quần áo xong đi ra, vừa rồi Trình Uyên cũng mặc áo sơmi, đổi cái khác cũng không có quá nhiều khác biệt.
Trình Uyên vừa ra tới, Hứa Dữu liền cảm giác có hơi xấu hổ, trên tay cô còn có vài món bộ quần áo phong cách khác nhau, cô đưa hết cho anh.
“Anh đi thử xem.”
“Sao vậy em? Cái này xấu quá hả?”
Hứa Dữu lắc đầu, Trình Uyên dáng người cao gầy cơ thể cân xứng, sơ mi trắng mặc ở trên người anh càng lộ ra dáng người đĩnh bạt.
“Đẹp, nhưng em thấy nó cùng phong cách cũ của anh.” Còn lại Hứa Dữu không nói, cái áo sơmi phong cách cũ càng sang quý, cái giá rẻ này không cần.
Hứa Dữu ý thức được điểm này, cố ý chọn mấy phong cách khác cho Trình Uyên thử, không biết anh có thích hay không, để anh thử trước rồi lại nói.
Trình Uyên cũng không nói gì, cầm quần áo cô chọn vào phòng thay đồ.
Hứa Dữu chọn cho anh mấy bộ quần áo thoải mái, thật ra là cô có tâm tư riêng, lúc học cấp ba có một lần cô nhìn thấy Trình Uyên mặc quần áo thoải mái, đột nhiên muốn nhìn lại.
“Em thích như vậy à?”
Trình Uyên thay xong đi ra, “Thế nào?”
“Cũng… Không tệ.”
Trình Uyên mặc bộ quần áo này có vẻ trẻ ra không ít, nghiêm túc cùng nghiêm trang ngày thường đều trở thành hư không, mà hiện tại lại thêm vài phần hoạt bát.
Trình Uyên cười, Quả Bưởi Nhỏ nhà anh không biết nói dối gì cả, có thích hay không đều viết hết lên trên mặt rồi.
Hứa Dữu cầm hai ba cho anh thử, anh cũng không chê phiền đều đi thử một lần.
Trình Uyên cảm giác thực vừa lòng, bình thường anh chưa từng đi dạo phố, không biết có phải người bên cạnh là cô hay không mà anh chẳng những không cảm giác buồn tẻ nhạt nhẽo, mà còn cảm giác rất thú vị.
“Anh thấy đều không tệ, mua hết đi.”
“A.” Hứa Dữu nhìn qua cái áo sơ mi đầu tiên cô lựa cho Trình Uyên, cô lấy cái áo đó ra.
“Bỏ cái này ra đi.”
Trình Uyên lại bỏ cái áo đó vào, “Đều lấy hết.”
Trình Uyên thò lại gần thấp giọng nói: “Em lựa cái này rất đẹp, mua.”
Hứa Dữu nghĩ nghĩ một chút không nói chuyện, nghĩ thấy Trình Uyên cũng không thiếu chút tiền ấy cũng liền bình thường trở lại.
Hai người đi ra cửa hàng quần áo liền đi ngang qua một cửa hàng thời trang nữ, Trình Uyên dừng chân, “Mình vào xem đi em.”
“Em có mang quần áo theo.” Hứa Dữu nhìn quần áo trong cửa hàng, vừa nhìn đã biết mắc rồi.
“Vào xem?”
Trình Uyên hỏi dưới chân không động đậy, chỉ đứng nhìn bên trong.
Ban đêm trời lạnh, Trình Uyên thật ra không cảm thấy lạnh, nhưng anh thấy Hứa Dữu mỏng manh như vậy liền cảm giác mình phải mua thêm quần áo cho cô.
“Em không đi.”
Hứa Dữu kéo ống tay áo Trình Uyên, Trình Uyên nghiêng đầu nhìn cô, anh nhưng thật ra rất ít thấy bộ dáng cô kiên quyết như vậy.
“Đều hy vọng em ở trên chuyện khác cũng kiên quyết như vậy.”
“Cái gì?” Hứa Dữu nghe không hiểu.
“Ý