Editor: Lemon
“Anh đừng nói bậy.”
“Anh không nói bậy.” Trình Uyên vừa lái xe, vừa nói: “Trước kia anh thấy trên giấy kết hôn.”
Thật ra lúc học cấp ba anh đa biết chuyện này rồi, chỉ là yên lặng nhớ tới hiện tại mới nói.
Hai người lái xe đến Cảnh thành đã là chạng vạng, Hứa Dữu thấy Trình Uyên có vẻ mệt mỏi liền đề nghị đi nhà Trình Uyên.
Nếu như về nhà cô Trình Uyên lại phải ngủ sô pha, nghĩ như vậy đột nhiên trong lòng cô có chút không nỡ.
Trình Uyên trông còn mệt hơn cô, cô cũng có thể hiểu, lái xe đi xa như vậy mà.
Ngày hôm sau vừa lúc là thứ ba, Hứa Dữu vừa mới dậy liền nhìn thấy tin nhắn Trình Uyên gửi hai tiếng trước, tin nhắn đại ý chính là anh đi làm trước, bảo cô nghỉ ngơi đi.
Có thể là do mấy ngày hôm trước Trình Uyên bỏ bê công việc theo cô về quê, sau khi trở về anh bận đến nổi chân không chạm đất, Hứa Dữu vốn định chỉ ở nhà anh hai ngày, sau đó sẽ về nhà mình.
Kết quả là Trình Uyên bận quá, mãi đến 8-9 giờ tối mới về tới nhà, Hứa Dữu thấy anh mỏi mệt như vậy nên cũng chậm chạp không nhắc tới.
Bất quá, ngốc ở trong nhà Trình Uyên cũng có chỗ tốt, đó là không cần tự mình ra ngoài mua đồ ăn, tuy rằng tâm lý cô đã thay đổi, muốn tích cực đối kháng bệnh tật, nhưng trong lòng cô vẫn có chút bài xích đối với những chuyện mình cần đối mặt, có thể không gặp mặt người khác cô chắc chắn sẽ không gặp.
Hứa Dữu gần đây cũng có đang chuyên tâm cho công việc, nhưng do tính chất công việc, thời gian của cô đều tự do.
Mệt mỏi thì chơi di động.
Hứa Dữu click mở hội thoai Wechat mình cùng Trình Uyên, muốn nói với Trình Uyên chuyện mình dọn về nhà, đánh một hàng chữ dài lại cảm thấy loại chuyện như này vẫn nên giáp mặt nói thì sẽ tốt hơn.
Cô lại đem hàng chữ dài cực khổ biên soạn ra xóa xóa.
Nhưng mới xóa được một nửa thì lỡ tay ấn nút gửi đi.
Hứa Dữu bị dọa nhảy dựng, lập tức ấn thu hồi.
Hai phút sau, Trình Uyên gửi cho cô một dấu chấm hỏi.
xyz: 【 vừa rồi……em nhắn gì anh đọc được không? 】
【 không có.
】
Hứa Dữu thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Bên kia Trình Uyên lại trả lời.
【em gửi gì cho anh? 】
【lấy quan hệ của chúng ta còn có cái gì anh không thể xem nữa à? 】.
Truyện Xuyên Không
Hứa Dữu cắn môi, trả lời:
【 không có gì, em gửi nhầm thôi.
】
Hứa Dữu vì che giấu chột dạ trong lòng, lại nhanh chóng gửi thêm một tin nhắn.
【em muốn hỏi tối nay mấy giờ anh về? 】
Hứa Dữu còn gửi thêm một icon một bé gái đang mở đôi mắt thật to, trong tay còn cầm chai sữa đang uống dở.
Hình ảnh rất đáng yêu, nhưng có hơi ngốc.
Trình Uyên nhìn di động cười khẽ, ngón tay thon dài đẹp đẽ linh hoạt lướt trên bàn phím.
【 ngoan, tối nay anh sẽ về sớm chút.
】
Hứa Dữu nhìn chữ ‘ngoan’ kia, gò má nóng lên.
Hứa Dữu nhìn tới nhìn lui, trả lời nói: 【anh lo làm việc đi, không cho làm việc riêng.
】
Phía sau còn chèn thêm biểu cảm cầm đao hung ác.
Hai người không nhắn tin nữa, nhưng tối nay Trình Uyên đúng như đã hứa, trở lại sớm hơn ngày thường một chút.
Lúc Trình Uyên về đến nhà Hứa Dữu còn chưa nấu cơm, Trình Uyên muốn vào phòng bếp phụ giúp.
Trình Uyên nấu ăn không có ngon bằng Hứa Dữu, nhưng làm phụ bếp thì không thành vấn đề.
Rau củ cùng thịt đều là Trình Uyên thái, Hứa Dữu vừa lúc không có gì làm liền xoay người lại nhìn anh.
Ngón tay anh thon dài khớp xương rõ ràng, cho dù là đang xắt rau cũng ưu nhã như đang chơi dương cầm vậy.
Có thể là do ở chung với anh, rất nhiều chuyện đều trở nên thú vị hơn đi.
Đương nhiên, thời gian cũng trôi qua quá nhanh.
Nấu cơm, ăn cơm, nói chuyện phiếm gì đó, rõ ràng chỉ là nhứng chuyện đơn giản nhưng Hứa Dữu cũng cảm thấy thích thú.
“Trình Uyên……”
Hứa Dữu gọi anh, “Em có chuyện muốn nói với anh.”
“Hử, em nói đi.” Trình Uyên vừa trả lời, vừa nhìn chằm chằm tóc cô có hơi loạn, anh muốn đưa tay xoa xoa nhưng chợt nhớ ra mình còn chưa rửa tay nên đành phải từ bỏ.
“Em muốn……” Hứa Dữu vừa mới nói hai chữ liền không biết mở miệng làm sao nữa, bầu không khí hiện tại tốt đẹp như vậy, cô không muốn phá hủy nó.
“Nước tràn.”
Trình Uyên nhắc nhở nói.
“Hả à.”
Đoạn đối thoại của hai người cứ như vậy bị bỏ qua.
Dũng khí Hứa Dữu vất vả lắm mới tích góp được lập tức như bóng xì hơi không còn chút nào.
Sau khi ăn cơm xong Hứa Dữu lại tìm một cơ hội nữa, hai người cùng nhau ngồi trên sô pha xem TV, thật ra chủ yếu là Trình Uyên đang xem tin tức, Hứa Dữu không có hứng thú với mấy cái này.
Lực chú ý của Trình Uyên cũng không hoàn toàn đặt trên TV, ánh mắt anh vẫn luôn nhìn về phía cô, TV mở để đó, ngẫu nhiên nghe một chút thanh âm thôi.
Hứa Dữu có chút thất thần.
Trình Uyên chủ động nói: “Có chuyện gì, em cứ nói thẳng ra là được.”
“A…”
Trình Uyên giải thích nói, “Ta sợ em không nói cả đêm đều tâm trạng không tốt.”
Trong lòng Hứa Dữu lại thầm vui mừng, trong lòng mình có chuyện anh có thể nhìn ra được, chuyện này chứng minh Trình Uyên đặt cô trong lòng.
Hứa Dữu vò đầu, “Cũng không có gì.”
“Nói đi.”
“Chỗ của anh khá tốt, nhưng em vẫn muốn về nhà.”
Hứa Dữu không nói ra là, bây giờ cô ở nhà Trình Uyên, cô luôn cảm thấy không ổn, cô với Trình Uyên cũng xem như là đang tìm hiểu nhau, nhưng là lúc đó cô cũng chỉ đáp ứng Trình Uyên có thể theo đuổi cô thôi, hiện tại hai người lại ở chung một nhà như vậy giống như y cặp vợ chồng già vậy.
Ngoại trừ quan hệ xác thịt, những cái khác đều giống nhau.
Trình Uyên cầm lấy tay cô, nhẹ đưa lên môi.
“Được, cho dù em đi đâu anh cũng sẽ đi theo đó.”
Hứa Dữu không có ý này, nếu Trình Uyên đi theo vậy có khác gì bây giờ đâu.
Nhưng lúc nghe Trình Uyên nói lời này, Hứa Dữu cảm giác trong lòng mình lại có chút chờ mong đại cẩu cẩu.
Trình Uyên chuyện gì cũng nói nghe theo cô, sau đó lại biến thành đại cẩu cẩu giả bộ đáng thương một tấc cũng không rời.
Trong đầu cô liền có một giọng nói, đừng để bị bắt chẹt.
Một thanh âm khác lại nói, quá nhanh.
Hứa Dữu còn chưa lựa được lời, ngoài cửa liền vang lên tiếng chuông.
Hứa Dữu ngẩn ra, nhìn thời gian đã sắp 10 giờ, đã trễ vậy rồi ai còn ai tới nữa.
Trong lòng Trình Uyên cũng nghi vấn, anh đi đến cạnh cửa nhìn qua mắt mèo, sau đó liền nhịn không được nhíu mày.
Là Lưu Sở Nguyệt.
Tiếng chuông cửa còn đang vang, Trình Uyên chỉ cảm giác trong lòng bực bội, khó khăn lắm anh với Quả Bưởi Nhỏ mới có thời gian ở chung với nhau, Lưu Sở Nguyệt tới tìm anh làm cái quái gì đây?
Trình Uyên mở cửa, Hứa Dữu cũng đã đi tới, nhìn Lưu Sở nguyệt đứng ngoài cửa cô cũng sửng sốt một chút, cô mất tự nhiên lui ra sau hai bước.
“Cô có chuyện gì?” Trình Uyên thấy Hứa Dữu bước lui liền bắt lấy tay cô, mười ngón tay đan vào nhau.
Thật ra Lưu Sở Nguyệt cũng sửng sốt một chút, cô ta