Editor: Lemon
“Em……”
Hứa Dữu chỉ nói một chữ liền không biết nên nói tiếp thế nào.
Trình Uyên cứ như vậy nhìn chằm chằm cô, cô liền càng thêm căng thẳng.
Hứa Dữu nhắm mắt, kêu lên: “Em… em dùng sách giáo khoa của anh đó.”
Lúc này đến phiên Trình Uyên kinh ngạc.
Trình Uyên nhịn không được xoa đầu cô, “Dùng của anh?”
“Lúc đó anh thôi học, nhưng đồ đạt không mang đi, sau đó mấy anh em của anh đem sách bán đi, em từ chỗ mua bán sách cũ mua lại.”
“Thích anh…?”
Hứa Dữu nhẹ giọng đáp: “Ừm.”
Hứa Dữu cúi đầu, đôi mắt cũng chỉ có thể nhìn thấy phần eo Trình Uyên, bởi vì đi làm nên Trình Uyên vẫn mặc sơ mi trắng, nhưng cô phát hiện áo sơ mi trắng Trình Uyên đang mặc trên người là do cô chọn.
Trình Uyên thiếu đòn nói: “Vậy sao em không mua hết sách về?”
Hứa Dữu khô cằn phun ra ba chữ: “Không có tiền.” Hơn nữa, lúc Hứa Dữu mua sách giáo khoa vật lý của Trình Uyên trong lòng cô nghĩ: Trình Uyên thành tích tốt như vậy, cô xem sách của anh hẳn là cũng sẽ tiến bộ, kết quả lúc mua về mới phát hiện trong sách anh trắng tinh chẳng có chữ nào cả.
Trên mặt Trình Uyên vẫn là nụ cười trương dương tự đắc: “Vậy em có từng viết thư tình cho anh không.”
Hứa Dữu dừng một chút, lắc đầu lại gật đầu.
Thật ra lúc học cấp ba cô đã không thể nào giao lưu bình thường với mọi người.
Cô từng viết thư tình, nhưng chỉ là không có đưa đi thôi.
“Là sao?”
Hứa Dữu: “Từng viết, chỉ là không có đưa cho anh.”
“Lúc đó anh còn là rất được hoan nghênh, nếu em đưa cho anh có lẽ anh cũng sẽ không phát hiện ra.”
Điểm này đúng thật là Trình Uyên không có nói điêu, lúc học cấp ba anh đúng là rất được hoan nghênh, thường thường có nữ sinh lớp khác sang đưa thư tình cho anh.
Tới ngày Valentine Trình Uyên có thể nhận được non nửa ngăn kéo thư tình, cho dù là nhận được bao nhiêu anh cũng chưa từng xem qua.
Hứa Dữu không dấu vết ngồi dịch ra xa Trình Uyên một tấc: “Vậy sao anh còn làm bộ không quen biết em?”
Hứa Dữu nói chính là lúc họp lớp.
Trình Uyên không phục nói: “Em từ chối anh, anh đương nhiên muốn quên em rồi.”
Hứa Dữu: “?”
Trình Uyên hung dữ nắm lấy cổ tay trắng nõn của cô, “Muốn quên em đi nhưng không nỡ, không thành công.”
Trời đã hoàn toàn tối đen rồi, một tia ráng màu cuối cùng cũng bị bóng tối cắn nuốt, trong phòng cũng không bật đèn, Hứa Dữu cảm giác trong bóng tối thứ sang nhất chính là mắt Trình Uyên, trong mắt anh lóa ra ánh sáng nguy hiểm, như sói đói trong đêm.
Trình Uyên kéo người vào lòng, môi mỏng dán lên cần cổ trắng nõn của cô, như có như không liếm hôn, có thể là do có hơi ngứa, Hứa Dữu không ngừng muốn tránh.
Chỉ là, trốn không thoát được.
Trình Uyên giam cầm cô trong ngực anh.
Bóng đêm vừa lúc, ánh trăng cũng nổi lên, ngoài cửa sổ có côn trùng không biết tên kêu không biết mệt mỏi.
Âm thanh này đối với hai người đang bận rộn cũng chỉ là tạp âm, bình thường thôi.
……
Hứa Dữu ngoại trừ cảm thấy mệt thì trái tim lại có chút sung sướng, không phải hòa hợp một thể, mà là có được lẫn nhau.
Cô nằm liệt trên giường một ngón tay cũng không muốn động, chỉ là lúc này bụng lại kháng nghị kêu lên.
“Đói bụng à?” Trình Uyên xoa đầu tóc lộn xộn của Hứa Dữu, càng làm cho tóc cô rối thêm, anh lại đột nhiên rất có cảm giác thành tựu, xứng đáng mình không quên được cô, xứng đáng mình nhớ thương mười năm.
Hứa Dữu cảm giác mình chẳng còn sức lực để nói chuyện nữa, trả lời nhỏ xíu.
Cũng may hai người cách rất gần, Trình Uyên vừa vặn có thể nghe được giọng nói mềm mại của cô.
“Anh dẫn em đi ăn.” Trình Uyên xuống giường, xoay người hỏi cô, “Em muốn mặc quần áo nào, anh lấy cho em.”
Hứa Dữu khóe mắt còn phiếm hồng, tay nắm chặt chăn mỏng, không dám ngẩng đầu nói: “Trình Uyên, em khát, muốn uống nước.”
Trình Uyên hiểu rõ, cô vừa mới khóc hai lần, hơn nữa…… bây giờ khát nước là chuyện bình thường.
“Để anh đi rót cho em.”
Trình Uyên lại trở vào, không, anh không vào được.
Hứa Dữu khóa cửa mất rồi.
Trình Uyên biết chắc chắn là do cô thẹn thùng, trên mặt anh mang theo nụ cười ở ngoài gõ cửa, “Quả Bưởi Nhỏ, anh rót nước cho em rồi đây.”
Cánh cửa cách âm không tốt truyền ra tiếng sột soạt, Trình Uyên đều có thể nghe được, ước chừng một phút sau mới truyền đến giọng nói của Hứa Dữu.
“Anh chờ một chút.”
Trình Uyên dựa vào cửa cười, tâm tình sung sướng, đã không còn tâm tư trêu cô, “Quả Bưởi Nhỏ, em muốn ăn gì?”
“Anh……anh chọn đi.” Đầu óc Hứa Dữu lúc này đã loạn lên rồi.
Tới chỗ ăn cơm rồi Hứa Dữu liền hối hận.
Trình Uyên dẫn cô tới một nhà hàng Tây.
Loại nhà hàng như thế này trước giờ cô chẳng dám đến, nhân viên phục vụ cả bữa ăn đều phục vụ chu đáo, chỉ bằng vào điểm này đã làm cô xin miễn thứ cho kẻ bất tài.
Tuy rằng cô lười động, nhưng so ra cô càng không muốn cùng người khác giao lưu.
Trình Uyên là cố ý dẫn cô tới đây, Trình Uyên vừa vào cửa liền thì thầm bên tai cô: “Không sao đâu, đừng sợ có anh đây.”
Hai người ngồi xuống, gọi món ăn cũng là Trình Uyên một mình ôm lấy mọi việc.
Người phục vụ vẫn luôn ở trong phòng phục vụ hai người, nhưng cả bữa ăn Hứa Dữu đều không cần mở miệng nói chuyện với nhân viên phục vụ, cô muốn ăn món nào Trình Uyên đều sẽ giúp cô nói với nhân viên.
Trình Uyên thỉnh thoảng sẽ nghiêng qua đề cử mấy món đặc sắc của nhà hàng, ngoại trừ thỉnh thoảng trả lời Trình Uyên, Hứa Dữu hoàn mỹ sắm vai mỹ nhân ngu ngốc chỉ biết ngồi ăn.
Có thể là do có Trình Uyên vẫn luôn giúp cô ứng phó người phục vụ, bữa cơm này cô ăn thật ra lại đặc biệt thỏa mãn.
Trình Uyên hỏi cô: “Cảm giác thế nào?”
Ánh sáng trong phòng mờ tối, nhà hàng lại trang trí tạo cảm giác cổ xưa, bất tri bất giác Hứa Dữu đã thả lỏng ra.
“Cảm giác không tệ, món tôm vừa rồi anh nói với em rất tươi, hơn nữa em cũng rất thích trái cây tráng miệng ở đây.”
Trình Uyên cười nói: “Vậy à? Nhưng sao anh lại không thấy ngon nhỉ?”
Hứa Dữu nghiêng đầu nhìn anh, sao lại không ngon? Nhà hàng này là anh dẫn cô tới mà.
“Lần sau đổi một nhà không có người phục vụ bên cạnh.”
Hứa Dữu: “?”
Trình Uyên nhìn chằm chằm đôi mắt sáng long lanh