Chương 47.
Ỷ lại.
Editor: Lemon
Trên vòng bạn bè của Trình Uyên là một tấm hình anh nằm trên giường bệnh trông có vẻ vô cùng đáng thương, trên người mặc đồng phục bệnh nhân, sắc mặt thoạt nhìn còn có chút tái nhợt.
Kèm theo một câu: Một mình trong bệnh viện.
Hứa Dữu suy nghĩ một chút, liền bình luận biểu cảm ôm ôm.
Không quá hai phút, Trình Uyên đã gửi một đoạn giọng nói qua cho cô.
Hứa Dữu vừa lúc đang ở gần siêu thị mua dâu tây, Trình Uyên không nói cụ thể anh muốn ăn cái gì, Hứa Dữu trước khi tới đây cũng không muốn ăn gì lắm, nhưng sau khi tới siêu thị nhìn thấy dâu tây đỏ tươi ướt át, cô đột nhiên có chút muốn ăn.
Vì thế, cô quyết định bí mật mang theo hàng lậu.
Siêu thị gần bệnh viện có rất nhiều người, đặc biệt là người xếp hàng tính tiền, Hứa Dữu không muốn mua thứ gì khác, cô cầm dâu tây liền đi qua quầy tính tiền.
Hứa Dữu vừa đứng xếp hàng chờ, vừa nghe tin nhắn giọng nói Trình Uyên gửi.
Người có hơi nhiều, Hứa Dữu ra ngoài cũng không có mang theo tai nghe, Hứa Dữu liền đặt điện thoại bên tai yên lặng nghe.
“Cậu ta đi rồi, chừng nào em về?”
Cậu ta trong miệng Trình Uyên tất nhiên là Tống Khải Chi, nhưng mà nghe giọng anh ủy khuất như vậy là có chuyện gì sao, chung quanh thanh âm hỗn độn, nhưng giọng Trình Uyên như là làm nũng rõ ràng lọt vào tai cô, Hứa Dữu nghe thấy lỗ tai đều nóng lên, trong đầu liền hiện ra tấm ảnh vừa rồi Trình Uyên đăng trên vòng bạn bè, anh nằm trên giường bộ dáng đáng thương.
Hứa Dữu cũng gửi lại tin nhắn giọng nói.
“Em sắp về rồi, anh còn muốn mua gì nữa không?”
Người đứng xếp hàng không ít, đám đông chen chúc, bác gái đứng phía sau Hứa Dữu không cẩn thận đụng vào cẳng chân cô.
“Ngại quá, cháu gái.
”
Hứa Dữu quay đầu lại nhìn thoáng qua, đứng phía sau cô là một cái bác gái, ăn mặc mộc mạc, tóc khô vàng lại lộn xộn, ước chừng là không được ngủ đầy đủ, mặt vàng như nến, quầng thâm mắt vô cùng rõ ràng.
“…Không sao đâu ạ.
”
Kỳ thật trong lòng Hứa Dữu cũng rất khẩn trương, nhưng cô luôn có cảm giác bác gái đứng phía sau còn khẩn trương hơn cả cô, hai tay cô đều cầm theo đồ, liền đơn giản nắm tay đều làm không được.
Hứa Dữu nói xong lập tức xoay người sang chỗ khác, cô chỉ là cảm thấy xấu hổ là còn may, lập tức đến lượt mình, cô nhanh chóng thanh toán xong cũng không quay đầu lại liền rời đi.
Mãi đến khi Hứa Dữu đi đến chỗ ít người cô mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Vừa rồi ở siêu thị người đứng xếp hàng cũng rất nhiều, nhưng cô lại không có cảm giác không khoẻ nào, khi đó cả trái tim đều là tin nhắn giọng nói Trình Uyên gửi cho cô.
Nhưng vừa thu hồi lực chú ý cô liền cảm giác vô cùng khẩn trương.
Ở đây cách bệnh viện cũng không xa, nhưng Hứa Dữu vẫn móc di động ra gọi điện thoại cho anh.
“Qua Bưởi Nhỏ, em sao vậy??”
Điện thoại mới vừa thông, Hứa Dữu lúc này mới nhớ tới đang lúc tâm huyết dâng trào gọi cho Trình Uyên, không có lý do gì cả.
Hứa Dữu đứng tại chỗ cúi đầu, dùng mũi chân nhàm chán di di dưới chân, “Không có gì.
”
Hứa Dữu suy nghĩ một chút bổ sung nói: “Em về ngay đây.
”
Giọng Trình Uyên không giấu được hưng phấn: “Anh chờ em về đó.
”
Hứa Dữu không chút để ý lên tiếng, tầm mắt đã dừng ở chỗ đám đông cách đó không xa, cô suy nghĩ một chút cầm di động đến gần.
Hứa Dữu đến gần mới biết được, hai bên có hai người đang cãi nhau, Hứa Dữu nghe xong trong chốc lát mới hiểu được, đại khái là hai xe va chạm nhau, cảnh sát giao thông đã tới giải quyết, nhưng có vài vấn đề để tự hai người họ giải quyết riêng, lúc này liền bởi vì vấn đề bồi thường hai bên mới lời qua tiếng lại.
……
“Đầu con trai tôi bị đụng sưng một cục, tuy bác sĩ nói không nghiêm trọng lắm nhưng vết thương sẽ để lại sẹo, thực đáng giận, ông chỉ đưa chút tiền bồi thường như vậy có còn lương tâm không?”
“Thì đã sao? Tôi bồi thường nhiêu đó tiền còn chê không đủ hả, hai vạn đã nhiều lắm rồi, con bà chỉ bị thương ngoài da thôi, bây giờ bà đang ăn vạ tôi đúng không?”
Hứa Dữu đứng bên ngoài đám đông nhưng vẫn có thể nghe tiếng bọn họ cãi nhau vô cùng rõ ràng.
Trình Uyên ở bên kia điện thoại cũng nghe thấy, bất quá chỉ là loáng thoáng thô, nhưng anh vẫn có thể nghe ra xung quanh Hứa Dữu có rất nhiều tạp âm, Trình Uyên cảm giác được nơi Hứa Dữu đang đứng hẳn là tương đối nhiều người.
Trong lòng Trình Uyên chỉ có một cảm giác, cảnh tượng như vậy Quả Bưởi Nhỏ của anh hẳn là sẽ không thích, Trình Uyên nhịn không được nhíu mày: “Bây giờ em đang ở đâu? Có cần anh qua đón em không?”
Tiếp theo, liền nghe được bên Trình Uyên có tiếng vải vóc cọ xát.
Hứa Dữu dùng sức cầm chặt di động, giọng khẩn trương nói: “Không cần đến đây.
”
Hứa Dữu cũng không biết nguyên nhân cô khẩn trương là bởi vì hoàn cảnh chỗ cô đang đứng, hay là bởi vì Trình Uyên muốn đến đây.
Hứa Dữu đi xa một chút, tạp âm cũng đã biến mất, Hứa Dữu lại lặp lại một lần: “Em về ngay đây, anh không cần ra ngoài tìm em.
”
Trình Uyên đã ngồi dậy, nheo lại mắt đào hoa, cố ý trêu cô: “Nhưng mà Quả Bưởi Nhỏ à, anh đã ra cửa rồi.
”
Hứa Dữu nhấp môi không nói lời nào.
“Quả Bưởi Nhỏ, em đừng lo lắng, anh chỉ bị thương vai trái, những chỗ khác đều rất tốt, hơn nữa vết thương cũng không nặng lắm.
”
Hứa Dữu gật đầu nói một tiếng được, bước chân lại nhanh hơn nói: “Em sắp vào thang máy rồi, cúp nhé.
”
……
Lúc Hứa Dữu trở về Trình Uyên dễ như