Editor: Lemon
Thứ ba cũng là một ngày mặt trời rực rỡ.
Trình Dĩ Ngưng đã gọi điện trước cho thư ký Trình Uyên, xác định Trình Uyên hôm nay có rảnh cho nên mới hẹn xem mắt hôm nay.
Nhưng mà Trình Dĩ Ngưng lén lút đi tìm hiểu quân tình phát hiện tới bây giờ mà tên đại hỗn đản Trình Uyên còn chưa đến, hiện tại cách thời gian hẹn chỉ còn mười phút.
Trình Dĩ Ngưng nóng nảy, lập tức gọi điện thoại cho Trình Uyên, muốn thúc giục anh.
Cô gái xem mắt cùng Trình Uyên tên là Lưu Sở nguyệt, là con gái nhỏ Lưu gia, năm nay 24 tuổi, tuổi trẻ lại xinh đẹp, hơn nữa vừa mới du học trở về, cô gái xinh đẹp này là cô cùng mẹ tỉ mỉ chọn lựa.
Lần xem mắt này nếu Trình Uyên không đi, lần sau đừng hòng có cô gái nào tốt như vạy.
Dù sao Trình Dĩ Ngưng cảm giác cô gái này cùng em trai nhà mình rất xứng đôi.
Thật ra cũng không phải cô muốn thế nào, trước đó Trình Uyên đã đồng ý đến, nếu anh đã đồng ý rồi thì nhất định phải đến.
Nếu Trình Uyên không muốn đến vậy trước kia đừng có đồng ý.
Điện thoại vang lên rất lâu Trình Uyên mới nhận, điện thoại vừa thông Trình Dĩ Ngưng lập tức tiến vào vấn đề, giọng dồn dập, “Cô gái lần này là chị và mẹ đã cẩn thận chọn lựa, chị bảo đảm cậu vừa thấy liền thích.
Bây giờ sắp tới thời gian hẹn rồi sao cậu còn chưa đến nữa hả?”
Trình Uyên cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ trên tay, dựa người lên bức tường cũ xưa cười ra tiếng, “Chị, em cũng phải tỉ mỉ chọn quần áo chứ, bằng không thực có lỗi với người ta, như vậy mới không uổng công hai người đã cẩn thận chọn lựa, hơn nữa không phải còn tận mười phút sao chị?”
Trình Dĩ Ngưng vừa nghe đã thấy mừng, đã chọn quần áo, vậy không phải chứng tỏ sẽ tới sao? Nhưng mà Trình Dĩ Ngưng cảm giác vẫn đoán không ra suy nghĩ em trai nhà mình hỏi, “Đúng vậy, còn có mười phút, vậy cậu sẽ đến đúng giờ?”
“Sẽ không.”
Trình Uyên không nói lý phun ra hai chữ.
Trình Dĩ Ngưng: “?”
“Chị, bị kẹt xe, chắc là còn khoảng nữa tiếng nữa.”
Trình Dĩ Ngưng nhíu mày, nhưng vẫn tin tưởng em trai thúi nhà mình, rốt cuộc giao thông Cảnh thảnh cô cũng biết, “Trình Uyên, vậy cậu phải nhanh một chút đó, đừng để con gái nhà người ta chờ lâu.”
Trình Uyên lạnh nhạt phun ra một chữ “Ừm.”
Trình Dĩ Ngưng luôn không làm gì được em trai nhà mình, lần nào cũng bị chọc tức “Trình Uyên, cậu đã 26 tuổi rồi, cậu có thể thành thục ổn trọng một chút hay không …”
Trình Dĩ Ngưng nói còn chưa dứt lời, Trình Uyên đã ngắt lời cô, “Chị, ngại quá, em cúp trước đây, đang lái xe.”
So sánh với Trình Dĩ Ngưng tức giận, Trình Uyên bên này lại là đắc ý dào dạt, anh nhìn Hứa Dữu lùn hơn mình một cái đầu, giọng ngạo kiều, “Không nghĩ tới chúng ta lại gặp nhau.”
“…Ừ.”
Hứa Dữu thấp, tóc mái vừa lúc che khuất đôi mắt xinh đẹp, ánh sáng lờ mờ.
Cô biết Trình Uyên sẽ đến, vốn đã chuẩn bị tâm lý rồi, nhưng lúc nhìn thấy Trình Uyên vẫn có cảm giác mình còn chưa chuẩn bị tốt.
Vừa rồi tiếng đập cửa vang lên cô còn tưởng rằng em trai cùng mẹ quay trở lại.
Mở cửa phát hiện là Trình Uyên, cô vậy mà có cảm thấy thở dài nhẹ nhõm.
Ba phút trước, người đàn ông trước mặt này gõ cửa nhà cô, nói tìm cô có việc, tiếp theo điện thoại Trình Uyên liền vang lên, anh nhận điện thoại liền tự mình nói, đến một phút trước mới cúp máy.
“Anh tìm tôi có việc…?” Cô vốn dĩ đã không muốn cùng Trình Uyên giao lưu, chính là lòng hiếu kỳ hại cô.
Trình Uyên gật đầu không nói, chỉ là liên tiếp đánh giá Hứa Dữu.
Hứa Dữu chịu không nổi không khí im lặng này, chủ động mở miệng, “Anh… Hôm nay tới lấy áo khoác phải không? Tôi đã giặt sạch rồi, cảm ơn anh.”
Hứa Dữu nói xong liền xoay người đi vào nhà, Trình Uyên tùy ý kéo cổ tay tinh tế cảu cô “Cái đó không vội, có chuyện quan trọng hơn cần nói.”
Trình Uyên ngừng một chút lại bổ sung, “Chuyện quan trọng đời người.”
Trình Uyên miệng nói chuyện nhân sinh đại sự, nhưng trên mặt anh lại mang theo tươi cười không chút để ý, nào có người dùng thái độ “Hôm nay ăn căm chưa?” nói chuyện nhân sinh đại sự.
Trình Uyên: “Vừa rồi chị tôi gọi điện thoại, em đã nghe hết rồi phải không?”
Vừa rồi Trình Uyên nghe điện thoại cô đứng ngay bên cạnh, cô chỉ là vô tình nghe thấy hai chị em nói chuyện điện thoại, nhưng là do Trình Uyên bật loa ngoài cô mới nghe chứ bộ.
“Ừm.”
Nghe được thì nghe được, nhưng ý bên trong Hứa Dữu vẫn không hiểu.
“Chị giục tôi đi xem mắt, dựa vào cái gì tôi 26 tuổi đã phải đi xem mắt.” Anh liếc mắt nhìn Hứa Dữu một cái, “Chúng ta là bạn học cùng lớp, không phải em cũng 26 tuổi sao?”
Hứa Dữu: “……”Chuyện này liên quan gì tới cô.
Trình Uyên một tay chống tường, một tay kia từ trong túi móc ra một hộp thuốc, rút một điếu cắn ở trong miệng, nhìn chằm chằm cô, “Mấy ngày rồi không hút, mượn bật lửa một chút được không?”
Mắt Trình Uyên tốt, đứng ở cạnh cửa là có thể nhìn thấy bật lửa trên bàn trà nhà Hứa Dữu, Hứa Dữu cũng không có suy nghĩ sâu xa ý trong lời nói của anh, mà là trực tiếp đưa bật lửa tới, “…Anh tùy ý.”
Trình Uyên cầm bật lửa đặt ở trên tay thưởng thức.
Trình Uyên nhìn khuôn mặt nhỏ của cô như suy tư gì, răng cắn cắn điếu thuốc.
“Anh có chuyện gì mau nói đi.” Hứa Dữu không tự giác nhíu nhíu cái mũi.
“Tôi không muốn đi xem mắt, tôi cảm thấy 26 tuổi cũng còn rất trẻ, sao nhất định phải đi xem mắt chứ.”
Hứa Dữu không nói lời nào, cô thầm nghĩ Trình Uyên nói chuyện này với cô làm gì, vấn đề này không phải anh nên nói với chị anh sao?
“Hứa Dữu, sao em không bị ép đi xem mắt? Hiện tại em vẫn đang độc thân.”
Hứa Dữu hoảng loạn, vốn dĩ tính tình mẫn cảm, lúc này trong đầu hiện lên rất nhiều loại khả năng, “…Sao anh biết tôi độc thân?”
“Lúc đưa em về nhà tùy ý nhìn nhà em một chút, tôi đoán.” Trình Uyên đối diện ánh mắt khiếp sợ của Hứa Dữu, trong lòng tràn đầy đắc ý, “Nhưng mà nhìn phản ứng của em, xem ra tôi đoán đúng rồi.”
Hứa Dữu thật sự có chút tức giận, tuy rằng tính tình cô mềm yếu, nhưng con thỏ nóng nảy cũng là sẽ cắn người, “Trình Uyên, anh tới đây cũng chỉ muốn nói cái này? Nếu tôi đoán không sai, tuy rằng chúng ta xem như biết nhau mười năm, nhưng lúc ở buổi hợp lớp anh mới nhận ra và biết tên tôi thôi đúng không, tôi nghĩ… Chúng ta vốn không thân, nói loại chuyện này có thích hợp không?
Rất cảm ơn anh đã đưa tôi về, nhưng anh chưa được sự cho phép đã tham quan nhà tôi, anh không cảm thấy mình làm vậy rất bất lịch sự sao? Cuối cùng, hôm nay anh tới đây là có mục đích gì? Nếu cứ quanh co lòng vòng thì anh có thể đi rồi.”
Trình Uyên hút mạnh một hơi thuốc, xuyên qua làn khói nhìn cô, cô tựa hồ không giống trước kia, đây mới là chính mình trong trí nhớ của cô, “Vậy tôi nói ngắn gọn, Hứa Dữu, không bằng chúng ta kết hôn đi?”
Hứa Dữu cảm giác cô … bị ảo giác.
Không phải bọn họ đang cãi nhau sao? Sao đề tài lại đổi thành kết hôn.
Hứa Dữu đỏ mặt, “…Anh nói cái gì?”
“Ồ, em đừng hiểu lầm, tôi nói kết hôn không giống như em nghĩ.”
Trình Uyên giải thích, “Hiệp nghị kết hôn, qua hai năm chúng ta sẽ ly hôn, tôi nghĩ ở tuổi này em cũng bị ba mẹ thúc giục phải không, không bằng chúng ta giúp đỡ lẫn nhau, sau khi kết hôn ai cũng không can thiệp tới chuyện của đối phương, ai chơi theo ý người nấy.”
Hứa Dữu không nhìn Trình Uyên mà đắm chìm trong suy nghĩ của mình, nhưng những lời là Trình Uyên nói cô vẫn là nghe rõ ràng.
Thật ra sau khi em trai cùng mẹ tới đây, cô cũng từng nghĩ tùy tiện tìm người nào đó gả cho, như vậy mẹ sẽ không bởi vì chuyện kết hôn mà bắt cóc cô.
Nhưng căn bản là không tìm được người nào thích hợp, nghĩ lại cho dù tùy tiện tìm gả cho người nào đó cũng tốt hơn gả cho Đàm Hạo gì đó mẹ nói.
“Tại sao… Là tôi? Lấy …… điều kiện của anh, muốn tìm người thế nào hẳn không phải là vấn đề?” trong miệng Hứa Dữu đầy chua xót, cô uống không ít nước, tại sao trong miệng vẫn khô khốc.
“Đúng thật là tôi muốn tìn người thế nào cũng không thành vấn đề, chủ yếu là lựa chọn quá nhiều hoa cả mắt.” Trình Uyên cười, tầm mắt chuyển qua trên người cô, “Em cũng miễn cưỡng chắp vá, thấy nhiều thịt cá nhìn rau xanh cũng đỡ ngán.”
“Vừa nãy em cũng nghe rồi đó, tôi bỏ lỡ buổi xem mắt là vì em tôi mới không tới kịp, vậy nên em phải bồi thường vợ cho tôi.”
Hứa Dữu: “?”
Hứa Dữu không hiểu, luôn cảm thấy anh không nói lý.
“Nhưng không phải anh tự tới