Editor: Giang Đào
Beta: Mộc Mộc and Dâu Tây
____________
Hậu trường ồn ào ầm ĩ, Tống Chanh Chanh vừa dứt
lời, một bạn nam mập mạp đi tới, "Trưởng ban, hình như màn hình led có
vấn đề, hình ảnh không được tốt."
"Ừ, tôi tới ngay." Nói xong, cậu xoay người nhìn Tống Chanh Chanh, "Tôi có việc phải đi trước, cậu chuẩn bị đi."
"Còn nữa, lát nữa tôi phải phụ trách đánh dấu tiết mục cùng với người hướng dẫn sau sân khấu nên luôn phải ở hậu trường."
Cho nên cậu không thể xem...
Trong mắt Tống Chanh Chanh thoáng một tia mất mát nhàn nhạt, hết thảy đều bị
Phó Dao Xuyên nhìn thấy, cậu quay lưng, khóe miệng khẽ cong lên, "Nhưng ở hậu trường vẫn có thể nghe được âm thanh phía trước sân khấu."
Ánh mắt đang ảm đạm của cô bỗng sáng lên, Tống Chanh Chanh nhìn bóng lưng
cậu không chớp mắt, nói với cậu: "Vậy cậu nhất định nhất định phải nghe
nha."
____________
Sau khi buổi văn nghệ bắt đầu, không bao lâu đã đến tiết mục biểu diễn của Tống Chanh Chanh.
Tâm trạng của cô rất tốt, biểu diễn vô cùng xuất sắc, mới hát gần nửa bài
đã nhận được tiếng vỗ tay cùng tiếng hoan hô của khán giả phía dưới.
Tiết mục biểu diễn trước cô là đọc diễn cảm bài thơ ca ngợi thầy cô, ban
lãnh đạo rất hài lòng, nhưng các học sinh dưới sân khấu lại không thích, bọn họ mơ màng như sắp ngủ, rốt cuộc tiết mục biểu diễn vừa hát hay lại đẹp mắt đã tới, mọi người đều rất kích động.
Nhịp điệu trên sân khấu bắt đầu đến đoạn cao trào.
"Thì ra anh chính là may mắn mà em muốn giữ lại nhất, thì ra chúng ta đã từng đến gần tình yêu đến vậy..."
Lúc này Phó Dao Xuyên đang làm việc ở hậu trường, tiếng hát từ phía trước
truyền tới, cậu đột nhiên đứng yên, ánh mắt không tự chủ được muốn nhìn
ra bên ngoài, nhưng chẳng nhìn thấy gì.
Những người khác ở
phía dưới sân khấu chờ lên biểu diễn đều ở đây nhỏ giọng bàn luận phần
biểu diễn của Tống Chanh Chanh, "Oa! Cậu ấy hát thật hay, tự dưng mình
lại không dám lên sân khấu."
"Sợ cái gì, cũng không cùng kiểu biểu diễn."
"Người phía trước biểu diễn quá tốt đương nhiên là áp lực rồi."
Các nữ sinh khác túm lại một chỗ bàn luận, Phó Dao Xuyên không biết thế
nào, nhưng trong lòng lại ngứa ngáy, hận không thể trực tiếp lên xem cô
biểu diễn.
Hôm nay cô trang điểm thanh nhã, không yêu kiều, nhu
mì giống mọi hôm. Cô mặc trên người chiếc váy trễ vai, làn da trắng như
tuyết, lộ ra xương quai xanh mềm mại mảnh dẻ, đôi chân phía dưới làn
váy, thon thả thẳng tắp.
Phó Dao Xuyên bỗng thấy hối hận vì chọn cho cô chiếc váy như vậy.
Bạn nam mập mạp vừa rồi đã hoàn thành công việc, muốn đến trước sân khấu xem biểu diễn, Phó Dao Xuyên nhíu mày, gọi cậu ta tới.
Tiểu Mập thấy cậu gọi thì vội vàng chạy tới.
Phó Dao Xuyên đưa giấy và bút trên tay cho Tiểu Mập, nói vào tai cậu ta: "Cậu đứng đây giúp tôi một lát, tôi đi vệ sinh."
Tiểu Mập gật đầu nói, "Được rồi, cậu đi trước đi, mình đứng đây cho."
Sau khi bàn giao công việc xong, Phó Dao Xuyên từ bên trái hậu trường đi
xuống, Tiểu Mập nhìn bóng lưng cậu có chút thẫn thờ, thật ra cậu rất
muốn nhắc nhở, hậu trường cũng có phòng vệ sinh, sao phải đi xa như vậy
để tới nhà vệ sinh phía dưới sân khấu bên kia, không chừng nơi đó còn
nhiều người hơn.
Ngẫm lại, cậu nhịn xuống, dù sao cũng có nhiều người đang ở đây, nên giữ mặt mũi cho trưởng ban.
Phó Dao Xuyên lo lắng không yên chạy tới phía dưới sân khấu, nhưng trên mặt vẫn lãnh đạm như cũ.
Cậu từ từ đi tới phía dưới sân khấu, dừng bước lại ở giữa hai hàng lối đi,
cậu chọn vị trí này vì vừa có thể thấy Tống Chanh Chanh biểu diễn, cũng
không ảnh hưởng đến tầm nhìn của người phía sau. Khoảng cách rất gần, có thể thấy rõ từng biểu cảm của cô.
Lúc này bài hát đã đổi sang
"Bàn tay nhỏ nắm bàn tay lớn", nụ cười ngọt ngào của cô gái giống như
viên kẹo xinh xắn trong chiếc bình, tiếng hát càng ngọt hơn, ngọt đến
nỗi trái tim người nghe giống như được bao phủ bởi một tầng mật ong.
"Bờ vai anh thật vững chãi che chở cho em / Em bé nhỏ vẫn cứ luôn âm thầm
bên anh / Rất cảm ơn rằng ta đã bên nhau lâu thật lâu / Ta quay về lúc
ta mới gặp nhau..."
Lắng nghe cô hát, cậu cảm thấy nóng ran cả người.
_____________
Tống Chanh Chanh đang hát ở trên sân khấu, cô biết sẽ có một người chuyên
tâm nghe mình hát, cho nên cố gắng thể hiện thật tốt, nhưng trong lòng
vẫn có chút mất mát, nếu cậu có thể thấy được thì thật tốt.
"Rằng anh là cơn mơ, tựa như một cơn gió..."
Lúc hát đến câu này, Tống Chanh Chanh bỗng nghiêng đầu, thì thấy dưới sân
khấu có một bóng người quen thuộc. Trong lòng cô căng thẳng, mang theo
sự hoài nghi nhìn sang phía bên kia, trong khoảnh khắc đó lại vô tình
chạm tới tầm mắt của Phó Dao Xuyên.
Sao có thể diễn tả được tâm
trạng lúc đó đây, giống như là trong lúc thay quần áo phát hiện có một
số tiền lớn, trên phố vào ngày mưa gặp một chiếc xe không người, nghe
thấy tiếng chuông tan học vào chiều thứ sáu.
Bỗng chốc hạnh phúc tràn đầy.
Ánh đèn trên sân khấu lấp lánh.
Mắt cô hơi giương lên, nở nụ cười còn rực rỡ hơn cả hoa.
Nhạc điệu thay đổi, chuyển sang một bài hát khác.
Ánh mắt cô chưa từng rời khỏi cậu, hai người nhìn nhau một hồi lâu.
"Em muốn nói rằng anh thật sự rất tốt, nhưng anh cũng không hay biết, anh
thật lòng tốt với em mà không cần sự đền đáp, yêu một người là mong cho
người ấy ngày càng hạnh phúc, cảm nhận ấm áp tự đáy lòng, anh quan trọng hơn chính bản thân em..."
_____________
Buổi văn nghệ
lần này diễn ra rất thành công, ban lãnh đạo rất vui vẻ, khen các lớp
biểu diễn xuất sắc.Cô Judy được chủ nhiệm Hạ khen nên vui vẻ cười híp cả mắt.
Khối mười một lớp 8 có hai bạn đều biểu diễn rất xuất sắc, một là tiết mục múa dân tộc của Thôi Lục Anh được ban lãnh đạo yêu
thích, cảm thấy đây chính là giai điệu của tuổi trẻ đang chắp cánh bay
cao. Mà ca khúc về tình yêu của Tống Chanh Chanh cũng được đông đảo các
bạn học sinh yêu thích, nhất là khi cô hát đến đoạn sau, đặt đàn xuống
rồi trực tiếp cầm mic nhảy hát ở trên sân khấu khiến bầu không khí sôi
động hẳn lên.
Có một lãnh đạo rất hài lòng, ông nói: "Văn nghệ mà, phải náo nhiệt mới thể hiện được đúng sức sống của tuổi trẻ."
Bất kể thế nào, lớp 8 lần này đã hoàn toàn vượt qua lớp 10 bên cạnh, vì thế mọi người đều rất vui sướng. ___________
Sau buổi văn nghệ là đến kỳ thi giữa kỳ, khác với đợt thi tháng, kỳ thi lần này có mấy môn là dùng đề thi chung của toàn thành phố, vì đề toàn
thành phố học sinh mới có thể bộc lộ hết tài năng, nên tất cả thầy cô
cùng ban lãnh đạo đặc biệt coi trọng.
Tiết tự học buổi tối kéo
dài thêm nửa tiếng so với trước kia, bài tập cũng nhiều hơn so với mọi
hôm, vì để cho học sinh có nhiều thời gian học tập hơn, ngay cả thời
gian tắt đèn cũng kéo dài đến 12 giờ rưỡi.
Nhiệt độ ngày càng
thấp, lá cây rụng gần hết, chỉ còn lại cành cây trơ trụi. Nhưng điều này vẫn không cản được sự chăm chỉ học tập của các bạn, hơn 12 giờ đêm, vẫn nhìn thấy tòa ký túc xá sáng ánh đèn.
Thời gian này ngay cả
Tống Chanh Chanh cũng
rất cố gắng học tập, từ lần trước, sau khi hạ
quyết tâm muốn thi vào đại học Bắc Kinh, thì lòng cô tràn đầy ý chí
chiến đấu, cho dù thế nào thì kỳ thi giữa kỳ lần này cũng phải tiến bộ.
Sau tiết học đầu tiên của buổi sáng thứ ba, Tống Chanh Chanh bỗng cảm thấy
đau bụng, cảm giác có dòng nước ấm chảy xuống, cô đặt bút xuống, cảm
thấy chuyện không ổn.
Kỳ kinh nguyệt của Tống Chanh Chanh luôn
luôn chính xác, chỉ là mỗi khi đổi mùa, vị thân thích này sẽ tự do phóng khoáng một lần. Bây giờ sắp bắt đầu mùa đông cộng thêm khoảng thời gian này thức đêm học bài đã khiến cho vị thân thích này càng phóng túng
hơn.
Quan trọng là băng vệ sinh của cô đã hết mà băng vệ sinh cô định mua vào ngày 11/11 [*] còn nằm ở các trung tâm mua sắm, điều này
khiến cho Tống Chanh Chanh trở tay không kịp.
[*] Song 11 (tức ngày 11 tháng 11) là ngày lễ mua sắm lớn nhất trong năm ở Trung Quốc
Cô phải cố chịu đựng đến khi tan học, sau tan học cô chạy thẳng đến siêu
thị của trường, đi tới khu vực đồ dùng hàng ngày rồi vội vàng lấy một
gói băng vệ sinh, nhìn khắp nơi thấy không có ai mới yên tâm đặt đồ vật ở trước quầy thu tiền.
"Đinh đong...."
Cửa tự động mở, mấy bạn nam đi vào.
Sắc mặt Tống Chanh Chanh có chút khó coi, trong lòng mong cô thu ngân nhanh tính tiền.
Nhưng cô này lại đang xem bộ phim truyền hình trên kênh đài Mango, lưu luyến
không rời mà ấn nút tạm ngừng, sau đó cô chậm chạp xoay người quét mã.
"Này, trùng hợp vậy, không ngờ lại gặp chị ở đây."
Giọng nam vang lên bên cạnh cô, Tống Chanh Chanh quay đầu nhìn, mới phát hiện Lục Hà đang đi tới bên cô.
Tống Chanh Chanh: "..."
Lục Hà nói: "Giờ này chị còn chưa đến nhà ăn ăn cơm à?"
Tống Chanh Chanh khẩn trương, rốt cuộc cô vẫn là cô gái đang tuổi dậy thì,
cho dù những thứ này là điều thông thường về sinh học, nhưng đối với kỳ
kinh nguyệt này vẫn có chút mắc cỡ, càng không muốn để cho người khác
phái thấy.
"Mua đồ." Tống Chanh Chanh xoay người, định giấu thứ này đi, cũng định nói sang chuyện khác, "Vậy sao cậu còn ở đây?"
"Bọn em mới học tiết thể dục, vừa đá cầu xong nên tới mua mấy chai nước."Lục Hà xoay người đi tới trước tủ lạnh, cầm ra mấy chai nước lạnh, "Chị
muốn uống gì, em mời chị."
Nhìn thấy tủ lạnh, bụng Tống Chanh Chanh liền đau lên từng cơn, cô nháy mắt lắc lắc đầu, "Cảm ơn, chị không muốn uống."
Lúc này cô thu ngân đã quét xong, "Cô gái, đồ của cháu là hàng xịn, tổng cộng 20 đồng 8 hào."
Cô ấy đặt những thứ này vào trong túi màu đen, sau khi Tống Chanh Chanh
nhận lấy rồi vội vàng rời khỏi chỗ này, cô thu ngân ở đằng sau gọi lớn
"Cô gái, cháu quên chưa lấy hóa đơn cùng tìm tiền thừa" thì Tống Chanh
Chanh đã đi xa, cũng không nghe thấy nữa.
________
Đau bụng kinh khiến người ta chịu đau đớn không thôi.
Từ phòng vệ sinh đi ra, Tống Chanh Chanh bắt đầu bị đau bụng, càng về sau
thì càng đau đến ăn không ngon, cũng không đi nổi chỉ có thể nằm bò ở
trên bàn.
Sau đó trong lúc mơ mơ màng màng, cô nghe thấy có người đang gọi tên mình.
"Chanh Chanh, bên ngoài có người tìm cậu, là một anh chàng rất đẹp trai nha."
Vừa nói xong, Vu Giai cũng vừa vặn trở lại chỗ, vừa ngồi xuống đã trêu ghẹo nói, "Cậu được lắm, gần đây vận đào hoa rất tốt, từ sau lần biểu diễn
văn nghệ có mấy anh theo rồi?"
"Nói bậy gì đó, đừng nói lung tung."
Nói xong Tống Chanh Chanh bước chân nặng nề đi ra ngoài, vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy Lục Hà đang chờ ở cửa, trong tay còn cầm một chiếc túi.
"Sao lại tới đây? Tìm chị có chuyện gì không?" Vừa nghĩ tới chuyện lúc trưa
kia, mặt Tống Chanh Chanh bỗng dưng nóng lên, bây giờ ngẫm lại thật quá
xấu hổ.
Lục Hà bật cười nói, "Buổi trưa chị mua đồ quên chưa lấy lại tiền thừa, đúng lúc em có việc tìm thầy Mã, liền thuận đường mang
tiền đến cho chị."
Tống Chanh Chanh: "Oh."
Đợi một chút, cho nên đã xem được biên lai rồi sao?
Cô bỗng cảm thấy rất lúng túng, đứng ngây ngốc tại chỗ.
"Này, chị ngẩn người làm gì vậy." Lục Hà cảm thấy dáng vẻ ngẩn người của Tống Chanh Chanh vô cùng đáng yêu, cậu khẽ mỉm cười, nắm cổ tay cô thả tiền
lẻ vào trong lòng bàn tay cô, "May gặp phải em, nếu không thì mất thật
đó."
Ha ha, chị còn tình nguyện bị mất đó.
Tiếng chuông
tiết chiều tự học bỗng vang lên, các học sinh đang ở hành lang chơi đùa
đều rối rít vào phòng học, người qua lại ở cửa cầu thang cũng càng ngày
càng nhiều.
Nhiều người sau khi đi qua bọn họ còn quay đầu lại liếc nhìn dường như là đang xem chuyện bát quái.
Sợ mọi người hiểu lầm, Tống Chanh Chanh vừa muốn mở miệng nói gì, nhưng
Lục Hà đặt chiếc túi vào trong tay của cô, "Em nghe người ta nói, ăn
chocolate sẽ khá hơn một chút, chị cũng phải chú ý nghỉ ngơi."
Dường như cậu quá xấu hổ, vừa nói xong, không cho Tống Chanh Chanh có cơ hội nói nửa lời, đã vội đi xuống dưới lầu.
Tống Chanh Chanh có chút ngây ngốc, đến khi cúi đầu đã nhìn thấy chocolate và ca cao nóng trong túi thì mới hiểu rõ đại ý.
Tình huống này thật sự là... quá xấu hổ.
Cô không thích vô duyên vô cớ nợ người khác, chuyển chiếc túi sang tay
khác, cũng không để ý bụng đau, chuẩn bị đuổi theo trả lại đồ cho người
ta, mà vừa đi chưa được mấy bước, thì thấy ở phía trước Phó Dao Xuyên
đang đi lên lầu.
Cô mím môi, dịch chuyển sang phía bên trái để nhường đường cho cậu.
Khi hai người đi ngang qua nhau, giọng nói trong trẻo lạnh lùng của cậu
truyền tới bên tai, "Sắp vào học rồi, còn muốn chạy đi đâu?"