Nhan An An khen anh một câu: “Tửu lượng uống rượu thật tốt.”
Tư Hành bị gió đêm thôi vào người một hồi, đầu óc sớm đã thanh tỉnh không ít.
Trong ánh mắt mờ nhạt sớm đã xuất hiện một ý cười nhạt.
Tư Hành cong cong môi, cười nói: “Sau khi tốt nghiệp, anh dốc hết tâm huyết, dốc hết sức lực thành lập một công ty của riêng mình, vì muốn kéo được khách hàng, thường xuyên uống rượu đến nửa đêm.
Có đôi khi từ bệnh viện tỉnh lại, ngay hôm sau lại tiếp tục uống….”
Tư Hành lẩm bẩm mà nói, giọng điệu bình thản, giống như đang nói chuyện của người khác.
Nhan An An nắm lấy tay lái khẽ dừng một chút, quay đầu nhìn anh một cái.
Cô đau lòng hỏi: “Anh gây dựng sự nghiệp lại hành hạ bản thân nhiều như vậy sao?”
Tư Hành cười nhạt: “Không khổ, để phát triển tập đoàn U.N lớn như hiện tại như thế nào cũng không khổ, như vậy mới có thể chăm sóc em được chứ.”
Nhan An An đem xe dừng lại, nhìn chăm chú vào đôi mắt của Tư Hành, nắm lấy bàn tay anh đặt lên chính ngực của mình, yên lặng nói: “Tư Hành, anh sờ sờ nơi này, nơi đó rất đau lòng, vì anh mà nhói lên từng chút một.
Anh hãy nghe cho kỹ, về sau phải bảo quản thân thể mình thật tốt.”
“Được.”
—
Hôm sau.
Phòng vẽ tranh hôm nay náo nhiệt hơn thường ngày, những vị phụ huynh lần trước biết mình đã hiểu nhầm Nhan An An, đều đến đây xin lỗi.
Còn có một vị phụ huynh vô cùng chân thành, ở phòng vẽ tranh đợi thật lâu.
Khi Nhan An An vừa đến phòng vẽ, Lâm Khả liền nói cho cô: “Chị An An, có một vị phụ huynh vẫn luôn ở trong phòng nghỉ đợi chị, cũng đã đợi cả một buổi sáng.”
“Ai vậy?”
“Chị đi xem sẽ biết.”
Nhan An An đi vào phòng nghỉ, người ngồi bên trong vừa thấy cô lập tức đứng lên, hai tay khẩn trương đến mức không biết nên để như nào mới đúng.
“Nhan lão sư, tôi là mẹ của Dương Dương.
Chuyện lúc trước thật tình xin lỗi cô, hôm nay tôi cố ý đến đây nói lời xin lỗi.
Lần trước Dương Dương cùng tôi nói cô sẽ không bao giờ làm ra loại việc sao chép tác phẩm của người khác, còn nói cô chính là một giáo viên tốt.
Ngày đó tôi đến đây tìm cô xin cho Dương Dương nghỉ học, cậu nhóc còn ở nhà khóc lớn một trận.
Tôi cầu xin cô, có thể cho Dương Dương tiếp tục theo cô học vẽ tranh được hay không?”
Người phụ nữ trước mắt vẻ mặt vô cùng khẩn thiết, Nhan An An không có đáp lại ngay lập tức, vẫn yên lặng đứng đó.
Lâm Khả cùng Đoạn Tuyết đứng ở phía sau nhìn hai người, lúc trước hai người các cô vô cùng tức giận, lúc xảy ra sự việc mọi người hành động hung hăng như vậy.
Có điều hiện tại, không khí giống như bị đông cứng lại.
Có điều các cô cũng không dám xen vào, rốt cuộc đấy cũng là chuyện của chị An An.
Sau một hồi yên lặng, Nhan An An mới ôn hòa nói: “Đương nhiên có thể.”
Vị phụ huynh kia liền nói rất nhiều lời “Cảm ơn.”, lúc đi đến gần cầu thang còn quay đầu lại một cái, thời điểm bước xuống cầu thang thiếu chút nữa bước hụt chân mà ngã lăn quay.
Đợi người phụ nữ ấy rời đi, Đoạn Tuyết liền nói: “Chị An An, không phải lúc trước giáo sư Tư nói, một khi đã nhận lại tiền học phí, liền sẽ không nhận bọn họ vô học lại sao?”
Nhan An An: “Phòng vẽ tranh là giáo sư Tư mở hay vẫn là chị mở?”
Lâm Khả, Đoạn Tuyết: “Hì hì, đương nhiên là chị An An mở, cho nên chị quyết định.”
Tối hôm qua Nhan An An chăm sóc Tư Hành cả đêm, buổi sáng quá mệt mỏi cho nên bữa sáng cũng không có kịp ăn.
Sau khi giải quyết xong việc này, cô đang định đi đến quán bên cạnh ăn mì sợi.
Từ trong phòng vẽ tranh ra bên ngoài, vừa đến cửa liền thấyđược Uyển Thanh.
Anh mặc áo sơ mi trắng, quần tây thẳng tắp, trên mặt mang một tầng nhàn nhạt tươi cười, có vẻ bình dị gần gũi hơn rất nhiều.
Uyển Thanh nói: “An An, anh không có ác ý, chúng ta nói chuyện một chút đi.”
Uyển Thanh: “Được.”
Bà chủ vừa nhìn thấy Nhan An An đến trên mặt vốn dĩ đang tươi cười, chính là khi vừa thấy Uyển Thanh, nụ cười cũng theo đó mà biến mất.
Nhan