“ Triển phu nhân, tôi không phải có ý tứ này, tôi chỉ là...”
Triệu Hinh Nhiên còn muộn biện minh cho mình, Đàm Vân đã mất kiên nhẫn mà phất tay, “ Được rồi, cô đi đi.
Lễ khai mạc đã kết thúc, buổi tối tôi có việc của chính mình, cô không cần đi theo”
Triệu Hinh Nhiên đứng ở cửa, trừng mắt nhìn Nhan An An liếc mắt một cái, Đàm Vân đã hướng đi vào trong, Triệu Hinh Nhiên vẫn là chưa từ bỏ ý định mà định đi theo phía sau.
Đàm Vân cẩn thận nhìn một vòng trên từng tác phẩm, thỉnh thoảng phát ra âm thanh tán dương.
Treo ở trên vách tường không ít tác phẩm, đều là cửa Nhan An An tùy bút họa, tuy rằng rằng không phải tác phẩm có tiếng, nhưng nhìn đến đều thoái mái.
Hơn nữa nhìn ra được, người vẽ tranh rất có thiên phú, môi chi tiết đều lộ ra một khí chất.
Đàm Vân quay đầu, nhìn về sau Nhan An An ôn hòa hỏi:: Này đều là cháu họa sao/”
Nhan An An gật gật đầu.
“ Vậy cháu có nguyện ý họa cho bác một bức vẽ không?”
Đoạn Tuyết cùng Lâm Khả ở bên cạnh có chút rối rắm nhìn một màn này, các cô còn tưởng phòng vẽ tranh không tiếp phác họa, nhưng là Nhan An An cố ý vẫy tay với các cô, các cô cũng tức thời không mở miệng nữa.
Nhan An An chớp mắt, nghiêm túc nói: “ Nguyện ý”
Cô lấy ra bút vẽ, dọn xong bàn vẽ, rồi ở trước mặt mọi người ngồi xuống.
Đoạn Tuyết cùng Lâm Khả cũng tập trung tinh thần mà nhìn, các cô biết chị An An lợi hại, nhưng mỗi lần Nhan An An vẽ tranh đều không có các cô ở đó, cho nên vẫn luôn đều có chút tiếc nuối.
Lần này rốt cuộc cũng có cơ hội.
Tác giả có lời muốn nói: Nguyên Đán vui vẻ, 2020 chúng ta cùng nhau hạnh phúc nhiều hơn.
Còn có chính là, hôm nay bình luận sẽ có bao lì xì nhaaaaa
Sau khi ngồi xuống, Nhan An An nghiêm túc vẽ tranh, bất luận lúc nào vẽ tranh dáng vẻ của cô đều không giống nhau.
Cô chuyên chú, thân trên ngồi thẳng tắp, trong tay nét bút từng nét đều nhau.
Đàm Vân giường như cũng tự nhiên mà nằm nghiêng ở trước mặt cô, không phải tạo ra dáng vẻ gì quá khó, thần sắc nhẹ nhàng tự nhiên.
Đoạn Tuyết cùng Lâm Khả ở phía sau kinh ngạc trước thần sắc ấy, nhưng là các cô không dám ra tiếng sợ quấy rầy tới chị An An.
Nhan An An kỹ năng rất thuần thục, cho nên họa rất nhanh, chỉ vẽ hơn một giờ.
Cuối cùng, một khắc bỗng nhiên thu hút, động tác nhanh nhẹn, hoàn toàn liền mạch lưu loát, không có nửa điểm chần chừ.
Ngược lại rất có khí chất của nghệ thuật gia.
Đoạn Tuyết cùng Lâm Khả rốt cuộc nhịn không được, các cô nhìn người được họa, lại nhìn tranh vẽ của Nhan An An, “ chị An An, chị thật là lợi hại quá đi!”
Cô thu hồi bút, đem bức họa cuộn tròn xuống, đưa đến tay Đàm Vân.
Đàm Vân chỉ nhìn thoáng qua, hai tròng mắt liền phát sáng, vừa thấy liền vừa lòng.
Triệu Hinh Nhiên tận mắt nhìn thấy Nhan An An vẽ tranh, ở một bên không phục, một bên lại cảm thấy có nguy cơ.
Lúc trước cô ta nhìn Nhan An An cùng giáo sư Tư cùng nhau ăn cơm, cô vốn dĩ cho rằng cô cũng chỉ là lớn lên có chút đẹp mà thôi, nếu là Tư Hành tuyệt đối sẽ không cùng với một người nông cạn như vậy mà kết hôn.
Không nghĩ tới thế nhưng thật đúng là có chút tài năng.
Đàm Vân đứng dậy, nhẹ giọng nói: “ Cô thực sự thích bức tranh này, làm sao để cảm ơn đây, cô có thể mới cháu đi ăn cơm không?”
Nhan An An giật mình ngây người một lúc, cô tối hôm qua đã đáp ứng bồi bà ăn cơm.
Khả năng Đàm Vân là muốn tốt cho cô, Nhan An An cũng rất phối hợp nói: “ Vâng đây là vinh hạnh của cháu”
Triệu Hinh Nhiên lại có ý đồ mở miệng, Đàm Vân thanh lãnh một tiếng, “ Cô không cần đi theo tôi, nếu còn muốn nói là đi dạo, thì tôi đi với cô gái này.”
Triệu Hinh Nhiên chán nản, nhìn chằm chằm bóng dáng Nhan An An, ánh mắt sắc bén như dao nhỏ mà ném lên người cô.
Từ phòng vẽ tranh ra ngoài, Nhan An An vẫn luôn cúi đầu, không có mở miệng.
“ An An có phải không có điều gì muốn nói với mẹ?” Đàm Vân ôn hòa cưới hỏi.
Nhan An An cũng không ngượng ngùng, cô có chút tò mò, “ Vừa rồi con nghe Triệu Hinh Nhiên gọi người là Triển phu nhân, đây là vì sao?”
“ Ba Tư Hành họ Triển, khi còn nhỏ Tư Hành bị sinh bệnh nặng, thiếu chút nữa chết.
Lúc ấy thật sự không có cách nào, liền mê tín nghe theo bói toán một lần, cho thằng bé đổi lại dòng họ, thế nhưng lúc sau sức khỏe thật sự tốt lên.
Tuy răng Đàm Vân nói vô cùng bình tĩnh, nhưng Nhan An An vẫn trong ánh mắt của bà vẫn nhìn ra được tia lo lắng.
Cô an ủi nói: “ Tư Hành giờ đã tốt, sẽ không có việc gì xảy ra nữa”
Đàm Vân quay đầu nhìn cô một cái, đảo mắt lại cười như tắm mình vào gió xuân.
Lúc sau hai người đến khách sạn, đã thấy Tư Hành ở đó.
Đàm Vân vừa nhìn thấy anh, liền chất vấn nói: “ Mẹ nghe nói, bên