Tả Nhiên so với Tư Hành còn sốt ruột hơn, làm anh em tốt với Tư Hành, một bên nhìn Tư Hành thật vất vả mới đem người lừa tới tay, lúc này chưa được bao lâu liền muốn ly hôn.
Tả Nhiên tuyệt đối không thể nhìn Tư Hành về sau lẻ loi hiu quạnh, như vậy về sau ạn ở bên ngoài tán gái đều có cảm giác tội lỗi.
“Anh nghe em, phụ nữ thực mềm lòng, anh chỉ cần đối với chị dâu, tặng quà, tặng quà lại tặng quà, khẳng định về sau liền không muốn rời đi, đây chính là một trong những kinh nghiệm đi tán gái của em nha”
Tư Hành cùng Hàn Triết liền cười nhạo cậu ta, cậu ta còn ở đó mà lải nhải không ngừng, đột nhiên Tả Nhiên thấy hai người đều giương mi mắt không thèm nhìn mình.
Ăn xong một bữa cơm, Tư Hành tính lên xe đi về, Tả Nhiên lại gõ cửa sổ xe.
“Lại làm sao vậy?”
“Anh nhớ đem wechat của em ra khỏi sổ đen, em liền đem hết kinh nghiệm tán gái truyền hết cho anh”
Tư Hành, sắc mặt liền ngẩn ra, nhàn nhạt nói:
“Đã biết”
Về đến nhà, Tư Hành liếc mắt một cái không thấy hình ảnh của Nhan An An.
Trên người đột nhiên dâng lên một cỗ không khí lạnh.
Thẳng đến khi đi đến trước cửa phòng, nghe được bên trong phát ra âm thanh, sắc mặt mới dần hòa hoãn lại.
Nhẹ nhàng đẩy cửa, lọt vào trong tầm mắt đó là tiểu nha đầu ngồi xổm trước hành lý, một tay rồi lại một tay đem đống quần áo nhét vào trong phòng, trong miệng còn lầm bẩm oán giận.
Thấy anh trở về, Nhan An An cũng không chào hỏi, chính mình tiếp tục sắp xếp, nhẹ nhàng mà phát ra tiếng hừ hừ.
Thời điểm trong phòng tắm, vang lên tiếng nước chảy, Nhan An An cũng dọn xong quần áo.
Đem hành lý đẩy sang một bên, sảng khoái duỗi cái eo.
“Rốt cuộc cũng xong rồi”.
Cô khẽ thở dài.
Nghĩ đến một năm sau lại phải dọn đi, liền cảm thấy mệt.
Cô nằm ở trên giường nghịch di động một lúc, cô hướng của phòng tắm nhìn nhìn, thầm nghĩ người này như thế nào nãy giờ còn chưa có ra.
Lại qua mười phút, cô đeo dép lê,chính mình đi tới gõ gõ cửa.
“Anh có khỏe không? Như thế nào lại tắm rửa lâu như vậy?” Nhan An An vừa mới dọn dẹp xong, một thân người toàn mồ hôi, hơn nữa sáng mai còn muốn đến phòng vẽ sớm, để xử lý sự tình, ngủ muộn quá cô sợ sẽ không dậy được.
Bên trong như cũ không có tiếng vang lên, Nhan An An lại gõ cửa lần nữa.
Sau đó cửa liền bị mở ra, tiếp theo cô bị lực lớn túm lấy, toàn bộ thân thể bị kéo vào.
Cô còn chưa kịp mở miệng, đã bị đè ở trên vách tường.
Tư Hành cái gì cũng chưa mặc, thân thể cứ như vậy trần trụi kề sát cô.
Nhan An An cảm giác chính mình sắp hít thở không thông, động cũng không dám động.
Cảm nhận được phía dưới có cái đồ vật cứng rắn kia đụng đến người cô, Nhan An An không tự chủ được mà đỏ mặt, khuôn mặt trắng nõn nổi lên một tia hồng nhuận,