Ánh mắt Tần Á Quân bắt đầu từ tức giận chậm rãi chuyển qua phức tạp ông ta căm giận mà hừ hai tiếng, cùng Triệu Chung một bộ dáng giống nhau thở phì phò rồi từ từ biến mất khỏi mặt cô.
Thẳng đến khi bóng dáng miến mất, Đinh Duyệt đang giữ cửa một lần nữa đóng lại Nhan An An mới phun trào một câu.
“Cậu cháu với nhau mà có bộ dáng như vậy.”
Đinh Duyệt nãy giờ vẫn luôn đứng đắn nghiêm túc bởi vì những cô nói Đinh Duyệt đều không cười.
Cô dường như giống một cô bé tranh công hỏi: “Trợ lý Đinh, cô cảm thấy hôm nay tôi biểu hiện như thế nào?”
Đinh Duyệt cười nhìn về phía cô, “An tổng hôm nay hiểu hiện khá tốt.”
Nhan An An ngượng ngùng nói: “Là cô giúp đỡ tốt.”
Cô nhìn nhìn đồng hồ đã chỉ đến 12 giờ, cô nghiêng đầu nhìn về phía Đinh Duyệt.
“Trợ lý Đinh, tôi hiện tại có thể xuống lầu ăn một chút gì sao?”
Đinh Duyệt có chút được sủng ái mà chấn kinh, xem ra Nhan An An là thật sự đem cô trở thành một người thân cận mà tin tưởng.
Nhất thời lại ngạc nhiên nhưng đồng thời cũng hiện lên một tia đau lòng.
“Đương nhiên có thể, đã đến giờ cơm trưa.”
Nghe được lời này, Nhan An An miệng cười để lộ hàm răng trắng muốt, rồi thu thấp một ít đồ vật bỏ vào cặp sách, liền uống lầu.
Giang Đại ở phía dưới công ty trong một quán cà phê đợi cô, vừa nhìn thấy cô tới, hướng cô mà vẫy vẫy tay.
Nhan An An ngồi xuống, cô lập tức gấp đến nỗi chờ không nổi liền truy vấn nói: “Cậu đây là chuyện gì, tớ nghe ca ca tớ nói cậu đến công ty làm việc.
Tớ còn tưởng rằng ca ca gạt mình.”
Nhan An An nhấp một ngụm cà phê, “Tớ cần trở về công ty, ba tớ ông ấy sinh bệnh, cho nên cần thời gian hồi phục.”
Giang Đại kinh ngạc mà “A” một tiếng, “Cậu cùng ba cậu, hai người làm hòa rồi sao?”
Nhan An An mất tự nhiên mà dời ánh mắt đi, giật giật môi, “Không tính là hòa thuận.”
Trong lòng cô rốt cuộc vẫn là cảm thấy có chút xa cách, khúc mắc nhiều năm như vậy, sao có thể nói buông liền buông.
Chỉ là nhìn ông ấy sinh bệnh, nhất thời tình cảm chiến thắng lý trí.
Còn có Sầm Bội ở bên cạnh ông cẩn thận chăm sóc như vậy cũng làm cô đã chịu một ít kích động.
Giang Đại khuyên cô, “Tớ cảm thấy cậu cùng ông ấy đã náo loạn lâu như vậy, kỳ thật cũng nên làm hòa, rốt cuộc Nhan thúc thúc tuổi cũng lớn.”
Nhan An An cắn cắn môi, Giang Đại thấy cô không vui, liền không tiếp tục nói đến vấn đề này nữa.
Cô giơ cái ly lên, vẻ mặt tươi cười nói: “Vì ngày đầu tiên cậu đi làm, cụng ly.”
Nhan An An giơ cái ly lên cùng Giang Đại chạm vào một chút, khóe miệng nhiễm một tia ý cười.
Cách vách bàn bên cạnh có hai người tiến vào, vừa ngồi xuống liền bắt đầu nói chuyện, tựa hồ là nói về vấn đề công ty.
“An tổng mới tới liền có thể đem giám đốc Triệu làm cho rời đi, nhìn tuổi nhỏ, không nghĩ tới lại lợi hại như vậy.”
“Triệu Chung đi cũng là xứng đáng, ông ta ngày thường ở công ty kiêu ngạo như vậy, lần trước tôi ở toilet còn bị ông ta sàm sỡ, quá ghê tởm.”
“ha ha ha ha ha….
Tiểu Nhan tổng làm thế nào mà có thể khiến cho Tần đổng tức giận, tôi có chút thích cô