Tả Nhiên đang đứng ở trước cửa.
“Tả thiếu, như thế nào lại chỉ có một mình anh ở chỗ này, Hàn tổng đâu?” Rõ ràng là hai người đến cùng nhau, như thế nào bây giờ lại chỉ còn một người.
“Tôi kêu cậu ấy về trước.”
Lúc này Đinh Duyệt mới phản ứng lại, “Tả thiếu tìm tôi có việc.”
Tả thiếu khóe miệng giật giật, “Sự việc lần trước…”
Đinh Duyệt không chờ Tả Nhiên nói xong liền lập tức đánh gãy lời nói, “Tả thiếu, sự tình lần trước chỉ là ngoài ý muốn, tôi cũng không có để trong lòng, cũng sẽ không nói cho người thứ ba biết, xin anh cứ yên tâm.”
Không biết vì điều gì, Tả Nhiên thế nhưng lại bởi vì những lời này có chút mất mát.
Anh nhìn về phía Đinh Duyệt, đối phương thực sự vô cùng thành khẩn cùng thẳng thắn, không có nửa điểm muốn anh phải phụ trách.
“Đinh Duyệt, chúng ta….”
“Tả thiếu, hiện tại không còn sớm, anh vẫn nên là sớm trở về nghỉ ngơi.”
Đinh Duyệt xoay người, đi đến đến trước cửa phòng bên cạnh, dùng thẻ mở cửa một chút, rồi sau đó cũng không quay đầu trực tiếp đi vào.
Tả Nhiên nhìn cánh cửa dần đóng lại, trong lòng cảm thấy dần nặng trĩu.
Nhan An An mặc áo ngủ, nằm trên chiếc giường kingdom mềm mại.
Cô không chỉ có đau đầu, mà còn có khát nước.
Cô cố hết sức mở to mắt, liền đến chiếc tủ cạnh mép giường có một cốc nước.
Cô nhếch miệng cười cười, khen ngợi một câu: “Đinh Duyệt thật đúng là chu đáo.”
Uống nước xong, cô lại tiếp tục nằm trên giường.
Lúc này đột nhiên di động vang lên, cô tìm sờ soạng cả nửa ngày vẫn chưa sờ thấy điện thoại.
Đã tìm rất lâu cũng không thấy, cuối cùng thật sự bị tiếng chuông làm đến phiền cô lúc này mới ngồi dậy, nhìn một lượt khắp căn phòng, liền phát hiện di động lại đặt ở ngay phía trên tủ.
Cô ấn vào nút nghe máy, bên kia âm thành của Tư Hành liền truyền đến: “Có về nhà không?”
Nghe thấy âm thanh của anh, Nhan An An có chút cao hứng, cô mới, “Không có về nhà, ở lại khách sạn nghỉ ngơi.”
“Trợ lý Đinh đâu?”
“Em nói cô ấy đi nghỉ ngơi rồi.”
Nhan An An vẫn luôn ngây ngô cười, không biết vì cái gì, nghe thấy âm thanh của Tư Hành liền cảm thấy rất vui vẻ, không cần biết anh nói điều gì nhưng vô cùng vui vẻ.
Tư Hành ngữ khí có chút lãnh đạm, “Nhan An An, em rốt cuộc là suy nghĩ kiểu gì? Người khác nói em uống rượu em lại ngoan ngoãn uống, biết mình không uống được nhưng lại không biết từ chối sao?”
Đây là lần đầu tiên Tư Hành gọi tên cô đầy đủ như vậy, khiến cô cảm thấy có chút ủy khuất.
“Cái hạng mục kia mọi người đã chuẩn bị rất lâu, em tưởng chỉ cần uống chút rượu liền có thể đem hợp đồng ký được.
Không phải đa số mọi người cũng như vậy sao?”
“Bọn họ là bọn họ, em là em.
Nếu lại có lần sau, em xem anh sẽ trừng phạt em như thế nào.”
Nhan An An vốn dĩ đêm nay có chút không vui, lúc này lại bị Tư Hành nói một trận, cô cảm thấy dạ dày quay cuồng có chút khó chịu, âm thanh cũng trở nên nghẹn ngào.
“Vốn dĩ đã rất khó chịu, anh còn hung hăng nói em, còn muốn trừng phạt.
Anh nói, có phải là anh không thích em nữa hay không? Ô ô ô….”
Cô hôm nay uống rượu xong, so với thường ngày càng làm