Đến hôm thứ hai, Nhan An An cảm thấy chính mình cũng đã khỏe lên, không còn cảm thấy mệt mỏi, một hai đòi phải đi công ty, nhưng là Tư Hành không đồng ý.
Nhan An An nói anh bá đạo cường thế vô cớ gây rối bla bla.
.
, Tư Hành mặc chô cô có nói mình như thế nào, dù sao cũng chính là không đồng ý cho đi.
Cho nên cô chỉ có thể canh lúc Tư Hành đi mua cơm, Nhan An An vốn định lặng lẽ rời đi, kết quả vừa đúng lúc đụng phải Tư Hành đang đi lên.
Lúc này, Tư Hành không có ngăn cản, trực tiếp làm lơ cô chính mình đi về tới phòng bệnh, sau đó đem đồ ăn đặt ngay ngắn ở trên bàn, sau đó liền cõng cô đứng ở bên cửa sổ.
Nhan an An chỉ cảm thấy thân ảnh của anh lúc này phá lệ nghiêm túc lại lạnh lùng, cô rói rắm nửa ngày, cuối cùng cũng từ bỏ ý định đi đến công ty.
Cô đi đến phía sau Tư Hành, từ phía sau ôm lấy anh, đầu nhỏ nhỏ dựa vào tấm lưng vững chãi, nhẹ giọng nỉ non: “Em không đi nữa, anh đừng nóng giận.
”
Tư Hành vẫn là không chịu hé răng, cô có chút không nên làm cái gì tiếp theo, trước khia mặc kệ cô làm sai hoặc nói sai cái gì, chỉ cần làm nũng một lúc đảm bảo anh sẽ vui vẻ trở lại, mà không phải giống như bây giờ, lại cho cô một cái bóng lưng lạnh lùng.
Tư Hành có chút bực bội mà từ trong túi rút ra một điếu thuốc đưa tới bên miệng, nửa giây trôi qua, anh còn đang định bật lửa nên mới nhận ra đây là biện viện, lại đem bật lửa cất vào túi rồi bẻ điếu thuốc làm đôi, sau đó ném vào thùng rác.
Nhan An An từ trước đến nay cũng chưa bắt gặp qua bộ dáng yên tĩnh này của anh, nhìn bộ dáng cô đơn này, không khỏi có chút đau lòng.
“Tư tổng, giáo sư Tư, Tư tiên sinh, em thật sự không đi công ty nữa, liền ngoan ngoãn ở bệnh viện theo dõi, anh để ý em đi có được không?”
Tư Hành không nói lời nào, Nhan An An ở phía sau vẫn luôn dùng đầu nhỏ của chính mình cọ cọ phía sau tấm lưng của anh.
Cuối cùng cô thật sự không còn cách nào, ủy khuất ngước mắt nhìn anh: “Lão công, anh lại không để ý tới em nữa, em liền khóc đó nha.
”
Thật sự thấy không có động tĩnh ì nữa, Tư Hành lập tức xoay người lại, Nhan An An liền nhìn anh làm một cái mặt quỷ, nhanh chóng chớp lấy thời cơ đem toàn bộ cơ thể nhào vào trong lòng ngực anh, tránh để anh lại đứa bón lưng về phía mình.
“Không được không để ý tới em.
”
Tư Hành thở dài, đặt bàn tay ở phía sau lưng vô, vỗ vỗ.
Nhan AnAn nhận thấy được cảm xúc anh có chút buồn, chui cái đầu nhỏ của mình ra, đặc biệt vô tội mà nhìn anh: “Đừng nóng giận, em biết anh lo lắng cho em, em không đi, đảm bảo ngoan ngoãn.
”
“An An.
” Anh kêu cô một tiếng.
“Ừm, em nghe.
” Nhan An An giống như gà mổ thóc gật đầu liên tục.
Tư Hành có chút bất đắc dĩ, “Chúng ta là vợ chồng, nhưng em mỗi lần gặp vấn đề gì đều thích chính mình gánh vác.
Ba bệnh tình như thế em cũng không nói cho anh nghe, lần