Nhan An An cùng Tư Hành từ trong xe bước xuống, cả nửa thân trên của anh đều dựa lên người Nhan An An.
“Anh định làm gì? Vừa rồi anh chỉ có uống một chút thôi nha, đừng cố ý giả say a.
”
Nhan An An đẩy đẩy người anh, nhưng là đẩy không được.
Tư Hành nhu tình mà nhìn cô một cái, khóe mắt, đuôi lông mày đều mang theo một tia ý cười dịu dàng như nước vậy.
“Không phải giả vờ, anh say.
” Tư Hành giống như một đứa bé cố ý tiếp tục chơi xấu cô.
Nhan An An cũng lười chọc thủng bộ dạng này của anh, săn sóc mà đỡ anh đi vào, sau đó hai người liền ở chỗ cửa mà đổi giày.
Dì Phương vừa thấy cả người Tư Hành đều đè ở trên người Nhan An an, vội vàng muốn lại giúp đỡ.
“Phu nhân, tôi tới giúp cô.
”
đứng thẳng lại, đặc biệt bình tĩnh cùng dì Phương nói: “Tôi không có việc gì.
”
Dì Phương ngẩn ra một chút, thấy anh thật sự không có việc gì, thì mới lui xuống, trong lòng còn nói thầm, chẳng lẽ mới vừa rồi là chính mình nhìn lầm rồi?
Nhan An An phát ra tiếng cười nhỏ vụn, còn cố ý cười anh, “Anh vất vả rồi.
”
Tư Hành cũng không thèm giả bộ nữa, một tay đem cả người Nhan An An nhấc lên, toàn bộ cơ thể đều bị anh ôm vào trong lòng ngực.
“Anh làm gì? Quần áo đều muốn rớt ra.
”
Cô căn bản là hôm nay muốn phản nghịch một chút, chỉ là mặc chiếc váy ngắn màu đen đi đến trước mặt Tư Hành nhảy nhót một chút, ai biết ở quán bar Tư Hành liền ôm cô vào lòng, cơ hội để cởi áo khoác ra còn chưa có hoàn thành xong.
Kết quả vừa tới nhà, mới bước lên cầu thang, bị anh ôm chiếc áo khoác cứ như vậy bị rơi ra ngoài, nháy mắt một luồng không khí lạnh xông vào người.
Tuy rằng Tư Hành ôm cô rất chặt chẽ, nhưng là cô vẫn cảm thấy được chút lạnh.
Đến khi trở lại phòng ngủ, mở điều hòa điều chỉnh nhiệt độ, lúc này cô mới cảm thấy ấm hơn đôi chút.
Cô mặc một chiếc váy đen ngắn trễ vai, bị Tư Hành ôm đến trên giường, để cho cô tùy ý nằm.
Tư Hành đơn giản chỉ bật một chiếc đèn ngủ lên, lúc này từ trong bóng tối ánh đèn hiu hắt chiếu lên người cô, không khí này thật sự quá vi diệu quá ái muội.
Chiếc váy quá ngắn, cô vừa động nhẹ, liền bị kéo lên cao.
Cô muốn kéo chiếc váy xuống thấp một chút nhưng một chút tác dụng cũng không có.
Tư Hành cúi thân người xuống, đè ở trên người cô, hơi thở ấm nóng phả lên mặt, anh nhỏ giọng cười nói: “Kéo cái gì? Vừa mới còn dám mặc đi ra ngoài, hiện tại ở trước mặt anh, lại có chút thẹn thùng sao?”
Nhan An An kiêu ngạo, cố ý không để ý tới anh.
Tư hành miệng cười ngày càng sâu, ánh mắt nóng rực dừng ở trên người cô, vừa tha thiết vừa nóng bỏng.
Nhan An An chột dạ mà đẩy đẩy anh, “Anh tránh ra, em muốn đi tắm rửa.
”
Tư Hành ở trên cằm cô hôn nhẹ một cái, ngữ khí thâm tình lại ôn nhu, “Đợi lát nữa chúng ta cùng nhau tắm rửa.
”
….
Xong việc, toàn thân Nhan An An xụi lơ mà dựa vào trong lồng ngực anh, mặt mày cũng đã ửng hồng, chiếc váy đen trông vô cùng thảm bị anh không thương tiếc vò lại thành một đống vất trên mặt đất.
Tư Hành đặt cằm ở trên đầu cô,