Cô liền mặc dép lê nhanh chóng chạy đến phòng làm việc của Tư Hành, vừa mở cửa cô liền thấy anh vẫn đang ở trên bàn làm việc tăng ca, anh giống như máy móc làm việc không kể mệt mỏi, cho nên cô liền đứng ở cửa chờ anh.
Chờ đến khi Tư Hành họp xong cũng đã là rạng sáng.
Ngón tay Tư Hành nhẹ nhàng xoa giữa hai đầu lông mày, những biểu cảm trên khuôn mặt đang căng cũng bắt đầu hòa hoãn trở lại, Tư Hành từ trong phòng đứng dậy đi ra, Nhan An An lập tức chui vào tròng ngực anh.
Đôi tay cô gắt gao ôm lấy vòng eo anh, mà Tư hành cũng gắt gao mà ôm lại.
Một lát trôi qua, Tư Hành cảm nhận được cô ở trong lòng anh nhỏ giọng nức nở, anh hoảng loạn mà nâng mặt cô lên, lòng bàn tay không ngừng lau nước mắt cho cô.
“Chúng ta có thể không đi hưởng tuần trăng mật nữa được không, hai ngày nay anh đều tăng ca từ đêm đến tận sáng như vậy, em….
.
”
Tư Hành hôn hôn mái tóc cô, “Đồ ngốc này, là đang đau lòng cho anh sao?”
Nhan An An khó mà được hôm thể hiện tình cảm, thoải mái hào phóng gật đầu một cái.
“Ngoan, không có việc gì, đã xong hết rồi.
”
Tư Hành đem Nhan An An bế lên, đêm nay, Nhan An An vẫn luôn nằm trong ngực anh giống như chỉ cần dịch một chút anh sẽ biến mất vậy, mà Tư Hành vẫn luôn ở sau lưng cô vỗ nhè nhẹ.
Thẳng đến hừng đông, Nhan An An mới chậm rãi ngủ.
Ngày hôm sau đến giữa trưa Tư Hành mới tỉnh lại, nhìn sang bên cạnh là trống không, anh nhanh chóng đứng dậy, đi một chuyến đến phòng vẽ tranh, anh còn đang đinh đi xuống lầu hỏi dì Phương.
Mới đi được nửa cầu thang, từ trong phòng bếp anh đã nhìn thấy bóng dáng quen thuộc.
Tâm tình treo nãy giờ của Tư Hành lúc này mới thả xuống dưới.
Từ khi năm đó Nhan An An xuất ngoại, anh giống như để lại di chứng, đó chính là người đang ở dưới mí mắt mình lại đột nhiên biến mất tìm đâu cũng không thấy.
Tư Hành chậm rãi đi đến phía sau cô, vươn đôi bàn tay ôm eo cô, Nhan An An một chút phản ứng cũng không có.
Anh dựa trên vai cô, cố ý cọ cọ lỗ tai cô, thấp giọng hỏi: “Em cứ như vậy mà chắc chắn là anh sao?”
Nhan An An dáng người đoan chính, đầu cũng không quay lại, “Ở trong nhà, ngoại trừ anh ra thì ai có thể mới sáng sớm tinh mơ mà chiếm tiện nghi của em cơ chứ.
”
Tư Hành suy nghĩ một chút, đúng là như vậy thật.
Nhan An An khó được hôm làm một bữa ăn sáng phong phú đến như vậy, không đúng, đều là đồ ăn Trung Quốc, lại giống như những món ăn trưa hơn.
“Hôm nay như thế nào đột nhiên lại nấu cơm?” Tư Hành vẫn dựa trên người cô, người như không có sức lực nhưng vẫn cho cô đủ không gian để thoải di chuyển, anh thực sự thích loại cảm giác thoải mái như này.
“Thấy anh hai ngày này mệt mỏi như vậy, lương tâm đột xuất hiện.
”
Cho nên sáng tinh mơ liền rời giường bắt đầu nấu ăn, cũng may nguyên liệu nấu ăn đều được dì Phương sáng sớm đã cùng cô đi siêu thị mua.
“Trước kia anh còn không biết là em cũng biết nấu cơm.
”
Nhan An An vẻ mặt kiêu ngạo, “Còn rất nhiều chuyện mà anh chưa biết nha.
” Tốt xấu gì cô cũng là người đi nước ngoài du học hai năm, cho dù khả năng sinh tồn không cao nhưng vẫn biết cách để nuôi sống bản thân.
”
Tư Hành câu môi, cười cười.
Đồ ăn sau khi được làm xong, Nhan An An lại không ăn miếng nào, ngược lại cô nhìn chằm chằm vào Tư Hành, cảm thấy có một cảm giác rất mới lạ.
“Hôm nay nếu anh mà không ăn, lập tức em sẽ không thèm để ý đến anh.
”
Tư Hành cũng rất phối hợp, mỗi món đều ăn rất nhiều, bộ dáng hiện tại của anh so với ngày thường khác rất nhiều.
Cơm nước