“Lúc trước kết hôn quá vội vàng, cái gì cũng chưa kịp chuẩn bị.
An An, thực xin lỗi.”
“Lúc trước em hỏi anh một vấn đề, hỏi vì điều gì lại cùng em kết hôn, hiện tại liền nói cho em nghe.”
Đại học năm bốn, lúc ấy trạng thái Tư Hành không tốt, cha Tư cùng mẹ Tư vẫn luôn buộc anh quay trở về công ty, mà bản thân anh lại muốn tiếp tục học sâu hơn, có thể nghiên cứu nhiều hơn.
Đây cũng là thời gian, lần đầu tiên anh cùng người trong nhà cãi nhau.
Sau đó Nhan An An mỗi ngày trên tay đều ôm một tập tranh, vẽ đồ vật vân vân và mây mây, có đôi khi cô ở trên đường nhìn thấy một còn mèo nhỏ, đôi khi lại một cặp vợ chồng già ở trên đường, có đôi khi là một cặp đôi đang tay trong tay, bức tranh luôn vô cùng an tĩnh.
Có một lần Nhan An An đi đường quá vội vàng, đem tập tranh đánh rơi ở phòng tự học, Tư Hành nhịn không được sự tò mò, làm bộ vô tình lật vài cái để xem.
Nhan An An cũng thường xuyên tới, ngẫu nhiên anh sẽ ngẩng đầu lên xem cô, nưng Nhan An An luôn chăm chú, trong mắt phảng phất chỉ có bút vẽ cùng những bức tranh của cô.
Tư Hành cũng không biết mình từ bao giờ lại thích cô, sau anh lại quyết định xuất ngoại để tiếp tục nghiên cứu sinh vật, lúc ấy anh không dám đưa ra lời hứa hẹn.
Anh dùng thời gian nhanh nhất để học xong chương trình, đi theo những nhà chuyên gia nghiên cứu về sinh vật học để làm việc cùng học tập, sau một thời gian anh liền trở thành một con ngựa chiến.
Sau đó lại được đại học T mời anh về làm giáo viên, lúc ấy anh vui mừng biết bao, anh cho rằng chính mình rốt cuộc có thể trở về gặp tiểu nha đầu, ai biết được Nhan An An lúc này liền xuất ngoại.
Hơn nữa bên cạnh còn có một đàn anh, nhìn tình huống của hai người lúc đó vô cùng thân cận, thẳng đến khi cô trở về, lại còn muốn tìm đối tượng kết hôn, cho nên lúc này anh kìm không được một lần nữa xuất hiện ở trước mặt cô.
…
Dứ lời, tất cả mọi người đều ngừng hô hấp, chỉ có thể nghe được âm thanh sóng vỗ.
Nhan An An rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, những giọt nước mắt thi nhau rơi xuống.
Tư Hành từ bên trong túi cầm ra một hộp nhẫn, hỏi cô: “An An, anh thích em, thích thật lâu thật lâu.Hiện tại anh một lần nữa hỏi em,dưới ánh trăng sáng này, em nguyện ý ở bên cạnh sống cùng anh sao?”
Giờ phút này tâm tình Nhan An AN giống như tàu lượn siêu tốc, đầu óc cảm thấy vô cùng choáng váng cảm, nhưng cô vẫn không quên trả lời Tư Hành: “Em nguyện ý.”
Tư Hành đứng dậy, đem chiếc nhẫn nhẹ nhàng đeo lên tay cô, ôn nhu mà nhẹ nhàng lau đi những giọt nước nơi khóe mắt.
Nhan An An hỏi anh: “Nhẫn không phải nên là một đôi sao, của anh đâu?”
Tả Nhiên chạy nhanh đem chiếc nhẫn thuộc Tư Hành xuống cho hai người.
Nhan An An tiếp nhận, đem nó đeo lên bàn tay Tư Hành, cô cười nói: “Đeo lên chính là người của em, về sau đổi ý thì cũng đã muộn.”
Sau đó Nhan Tiềm cùng cha mẹ Tư đều đứng dậy đi đến gần hai người bọn họ để chúc phúc.
Trong hốc mắt Nhan Tiềm lúc này cũng đã ẩm ướt: “An