“Tư Hành, Tư Hành…” Nhan An An leo lên cổ anh, trong miệng một lần rồi lại một lần gọi tên anh.
Tư Hành đem cả người cô ôm lên, dùng ánh mắt thâm tình cô: “Anh đây.”
Nhan An An đem đầu nhỏ của mình từ tròng lồng ngực anh chui ra ngoài, cẩn thận đánh giá xem người trước mặt, lúc sau đã chắc chắn là anh, đôi tay lại nâng cằm Tư Hành lên, cắn nhẹ hai cái.
Trong bóng đêm tịch mịch, bước chân của Tư Hành nặng nề dẫm lên mặt đất, ngẩng nhiên cúi đầu lại nhìn thấy đôi môi anh đào đỏ mọng, đáy lòng lại xao động không thôi.
Lúc sau đem người mang về đến nhà, Tư Hành giúp cô thay đồ ngủ, còn không quên lấy khăn ấm giúp cô lau người.
Đêm nay Nhan An An rất không thành thật, khiến anh vô cùng ngạc nhiên nha.
Tư Hành đang định đến đến phòng tắm, đột nhiên Nhan An An bắt lấy tay anh, lẩm bẩm nói: “Tư Hành, thực xin lỗi, thực xin lỗi…”
Mày đẹp cô nhíu lại, sắc mặt bất an, đầu ngón tay lại càng thêm dùng sức.
Khăn lông bị anh dùng một lực ném về phía phòng tắm, đôi tay kịp thời ôm chặt lấy cô, có như vậy Nhan An An mới không bị ngã lên giường.
Cô nhìn anh, hốc mắt đổ lên.
“Tư Hành, anh vì cái gì lại luôn đối xử với em tốt như vậy?”
Tư Hành nhéo nhéo khuôn mặt cô, biết rõ là cô không được tỉnh táo, nhưng vẫn sủng nịch cười nói: “Đồ ngốc, bởi vì em là Tư phu nhân nha, anh không đối xử tốt với em còn có thể đối xử tốt với ai hả?”
Nhan An An có chút vội vàng chất vấn nói: “Vậy anh không tức giận sao? Hôm nay Tả Nhiên cũng đã tức giận, nhưng anh một câu vẫn luôn không nói.
Em biết em không đúng.
Chính là em….
Tư Hành, em thề, chỉ có lần này, sẽ không còn lần sau khiến anh cùng em chịu ủy khuất.
Tư Hành bắt lấy bàn tay nhỏ lộn xộn của cô, trấn an nói: “Tả Nhiên nói không cần để trong lòng.”
“Em biết là cậu ta không phải cố ý, chính là…” Trong lòng Nhan An An vẫn luôn lộn xộn, cô cũng không biết chính mình rốt cuộc muốn nói cái gì, lại sợ chớp mắt một cái, sẽ không thấy Tư Hành đâu nữa.
Buổi sáng hôm sau.
Những tia nắng len lỏi vào trong khắp căn phòng, Nhan An An xoa xoa đôi mắt vẫn còn buổi ngủ của mình, nhìn thoáng qua mép giường không thấy ai, nhắm mắt hồi tưởng lại chuyện xảy ra tối hôm qua.
Nhan An An nhớ lại chuyện ngày hôm qua, huyệt thái dương liền thình thịch mà đau, “Uống nhiều qua, nghĩ không ra, tối hôm qua mình có nói cái gì hay khong?”
Giang Đại do dự một chút, khuôn mặt nhỏ lộ ra một tia hoảng loạn, “A, không có,, cái gì cậu cũng chưa nói.
An An, mình phải đi họp rồi, cậu có cái gì muốn biết, liền đi hỏi giáo sư Tư đi.”
Giang Đại khẩn trương mà kết thúc cuộc gọi.
Nhan An An thoáng nhìn qua ngoài cửa sổ, lười biếng từ trên giường bước xuống, thay sang một bộ quần áo sạch sẽ, vệ sinh cá nhân rồi mới đi xuống lầu.
Dì Phương liền nói cho cô biết: “Sáng sớm hôm nay ông chủ đã đi ra ngoài, trước khi ra ngoài còn cố ý dặn dò tôi chăm sóc cho phu nhân thật tôi, nói tối hôm qua cô uống rượu, kêu tôi làm cho cô một bát canh giải rượu.
Nhan An An thất thần mà “Ân” một tiếng, mí mắt phải đổi nhiên nhảy lên cực lợi hại.
Cô tính toán đi lên lầu sẽ gọi cho Tư Hành một cuộc điện thoại, vừa mới đổ chuông, liền nghe thấy được tiếng chuông của điện thoại vang lên trong