Tác giả : Thu Thiên Tại Thời
Edit: Dưa
Beta: Dưa
———
Thịnh Kỳ Phương tan tầm ngồi xe buýt số 902, qua hết 6 trạm thì xuống xe, quẹo phải, lại đi thêm 200m, ra tới Dật Thúy Loan.
Vây quanh Dật Thúy Loan là các trung tâm thương mại, gần đó còn có quán bar, nhà hàng, quy mô nhỏ lẻ khác nhau. Nơi này được xây dựng dành riêng cho những viên chức trẻ tuổi có thu nhập trung bình và cao đến ở.
Kết thúc khoảng thời gian giam cầm ban đầu, chờ cho Thịnh Kỳ Phương trở nên hơi ''nghe lời'' hơn, Bái Chính mua một căn hộ ở đây, thuận tiện cho cả hai đi làm.
Một chiếc Regal đậu ở trước tiểu khu, cửa xe phía sau được hạ xuống, Thịnh Kỳ Phương bị hơi nóng ngoài trời hắt vào phải đưa tay lên che mắt, bước chân vươn dài, một bước thành hai đi tới.
Tài xế nhanh tay lẹ mắt giúp anh mở cửa, Bái Chính đang dựa lên ghế, hôm nay cậu mặc một thân âu phục, nhìn trưởng thành hơn khi ở nhà, hai tay đặt trên gối, dáng vẻ trông rất khẩn trương, giương đôi mắt không có sức sống nhìn về phía Thịnh Kỳ Phương, đến lúc nhìn thấy anh xuất hiện ánh mắt liền loé lên, gấp gáp kéo lấy anh nói.
''Anh mau lên đây, sao bên ngoài lại nóng vậy chứ?''
Mùa hè ở C thị nổi tiếng là nóng, nhiệt độ lên tới 40-41 độ là chuyện bình thường, thân hình Thịnh Kỳ Phương cao lớn, muốn tiến vào xe buộc phải khom người, đôi chân dài cũng theo đó mà cong lại.
Riêng việc này cũng đủ khiến anh cảm thấy khó chịu, lại thêm nhiệt độ nóng nực quấn quanh, đến khi ngồi được vào xe, bộ dáng đã trở nên có chút chật vật.
Trên trán phủ một tầng mồ hôi, gương mặt lạnh lùng ngày thường hơi đỏ. Nhưng một thân áo vest lẫn cà vạt vẫn không một chút xê dịch, nghiêm chỉnh đến mức cúc áo trên cùng cũng được tỉ mỉ gài vào.
Bái Chính nhìn thấy bộ dạng này của Thịnh Kỳ Phương, sắc mặt lại trở nên khó coi, dường như có chút phát giận vì thời tiết quá nóng.
Thịnh Kỳ Phương kiên quyết từ chối đi chung xe với Bái Chính, ngồi cùng xe buýt cũng không được, Bái Chính chỉ còn cách nhượng bộ đến đợi ở cửa tiểu khu.
Thịnh Kỳ Phương biết Bái Chính không phải khó chịu vì thời tiết mà là bất mãn với anh. Có điều việc này cũng chẳng sao cả, vì làm gì có ngày nào mà Bái Chính hoàn toàn hài lòng với anh đâu? Anh không quan tâm.
Thậm chí khi nhìn đến Bái Chính lộ ra biểu tình âm u không thể làm gì mới khiến tâm trạng của Thịnh Kỳ Phương trở nên sáng sủa hơn.
Tiếng đóng cửa vang lên, lúc đầu Bái Chính còn thành thật, giờ lại lập tức quấn lên người Thịnh Kỳ Phương.
Thịnh Kỳ Phương bị cậu chạm vào lui về sau một bước, lưng tựa trên cửa, chưa kịp làm gì đã bị Bái Chính vươn tay tới, một bộ muốn được hôn.
Bái Chính sau khi tan làm liền trực tiếp lên xe, được tài xế chở đi, trên người cậu có mùi hương sữa tắm hai người xài chung, thân thể tiếp xúc với Thịnh Kỳ Phương còn có hơi mát, không giống anh toàn thân đầy mồ hôi.
Thịnh Kỳ Phương không cần thiết trốn, anh chỉ cần ngẩng đầu lên cao hơn so với bình thường, làm vậy thì cho dù Bái Chính có kiễng chân cũng khó mà hôn anh được.
Thịnh Kỳ Phương không nói ra được bực bội trong lòng, cánh tay vừa động liền nhấc chân đi vào phòng tắm.
Anh chỉ cần nhìn thấy Bái Chính, đứng chung một chỗ với người này thì sẽ không khỏi cảm thấy khó chịu.
''Lão công." Bái Chính không tức giận, đuổi theo nắm lấy tay áo anh, cẩn thận từng li từng tí hỏi
"Trên đường về đổ mồ hôi, anh khoan hãy tắm, em rót cho anh ly nước để uống được không?"
Mỗi lần Thịnh Kỳ Phương nghe được Bái Chính dùng hai chữ này kêu mình lập tức không nhịn được nhíu mày.
Thịnh Kỳ Phương hiểu, vừa rồi ở trên xe Bái Chính xém chút nữa không nhịn được mà kêu hai tiếng ''lão công'', nhưng cũng may người này còn nhớ rõ mấy cái quy ước ít đến đáng thương giữa hai người, kịp thời sửa lại xưng hôn.
Ba cái quy ước, không được tỏ ra quen biết anh khi ở công ty, không cho gọi Thịnh Kỳ Phương là lão công khi ở ngoài, không thể mỗi ngày đều làm tình.
Thịnh Kỳ Phương nhớ tới lúc anh nói không thể mỗi ngày đều làm tình, ánh mắt Bái Chính rũ xuống, tự cắn môi mình, phối hợp với gương mặt xinh đẹp quá mức kia, không chút nào giống với dáng vẻ mà một người đàn ông nên có, liền có thể châm lên hỏa khí trong lòng Thịnh Kỳ Phương.
"Tự tôi làm.''
Thịnh Kỳ Phương gạt tay Bái Chính ra, quay người rót một ly nước sôi để nguội, giống như nhận mệnh uống một hơi cạn sạch.
Bái Chính ngước đôi mắt chờ mong nhìn anh, sau đó nhận ly từ trong tay Thịnh Kỳ Phương, xoay tới chỗ anh vừa uống khi nãy, đưa lên môi chậm rãi nhấp vài ngụm, làm xong còn có