Đỗ Nhã Tâm nằm viện đến một tuần, vì theo lời đề nghị của bác sĩ, cô cần được theo dõi về tình trạng sức khỏe của mẹ lẫn thai nhi. Dưới sự chăm sóc “đặc biệt” của Đình Lâm, Đỗ Nhã Tâm đã tốt lên rất nhiều, nét mặt xinh đẹp tươi tắn dần hiện rõ.
“ Tiểu Lâm, mai mình muốn xuất viện!” – Đỗ Nhã Tâm nhìn Đình Lâm gọt trái cây, cô mở miệng đề nghị.
“ Không!” Đình Lâm thẳng thắn từ chối.
“ Vì sao? Sức khỏe tớ tốt rồi, bảo bão cũng đã được 3 tháng, cũng đã ổn định. Tớ muốn đi làm trở lại, thời gian nằm viện này đã tiêu tốn hết bao nhiêu tiền bạc rồi.” Cô ủy khuất, lời nói mang theo than thở.
Đình Lâm im lặng không nói gì, chỉ đưa mắt nhìn cô rồi nhìn đến cái bụng, chợt thở dài: ‘ Tâm Tâm, cậu nghĩ cậu có thể đi làm với dáng vẻ này sao?”
Đỗ Nhã Tâm mở lớn mắt kinh ngạc, chưa hiểu ý của Đình Lâm thì thuận theo ánh mắt của cô nhìn xuống búng mình. Vì đã ba tháng nên đã bắt đầu thây bụng, gần đây triệu chứng nôn ọe cũng kịch liệt hơn, khiến cô mệt muốn chết, chẳng nuốt trôi thứ gì, chưa kể còn bị cô bạn “gà mai “ Đình Lâm này tẩm bổ nhét đầy bụng những thứ cần nhét. Thật sự cô thấy bản thân sắp biến thành heo mập mang thai rồi.
“ Tớ nghĩ sẽ không sao cả!” Đỗ Nhã Tâm nhàn nhạt lên tiếng, tay sờ cái bụng đã nhô lên, một cảm giác ấm áp lan đến tim cô.
“ Nhưng cậu sẽ bị dị nghị!” Đình Lâm lên tiếng, cô dừng một chút, đặt trái cây sang bên cạnh rồi cầm tay Đỗ Nhã Tâm: ‘ Tâm Tâm, cậu bây giờ cần tính cho kỹ, tương lai có thêm đứa nhỏ rất khó khăn. Cậu không nghĩ, cần một người để tựa vào sao?”
Đỗ Nhã Tâm nhíu mi tâm, nhìn Đình Lâm. Cô biết ý của Đình Lâm là gì, nhưng với tình trạng hiện tại của mình ai có thể chấp nhận được. Chưa nói đến việc, cô chưa thể quên được đoạn tình cảm kia, còn có cha của bảo bảo. Cô không muốn con mình sinh ra không có cha, không muốn đứa bé sẽ như mình, thiếu tình cảm gia đình ấm áp. Nhưng không thể vì ước mong đó mà cô có thể phó mặc tất cả, tìm đại một người nương tựa vào, điều đó không công bằng cho người ta, cả con của cô nữa.
Đình Lâm quan sát nét mặt của Đỗ Nhã Tâm, âm thầm thở ra. Thời gian ở bệnh viện này chăm sóc Đỗ Nhã Tâm, cô luôn lo lắng cho cô ấy. Thật sự thì rất khó nếu Đỗ Nhã Tâm cứ như vậy sinh con một mình. Nhìn bạn như vậy, Đình Lâm rất đau lòng, cô nghĩ đến một người có thể giúp được Đỗ Nhã Tâm, đó chính là Simon!
“ Tâm Tâm” – Đình Lâm dè chừng gọi cô.
Tuy đang thất thần suy nghĩ nhưng khi nghe vẻ e dè của Đình Lâm, cô chợt quay lại nhìn “ sao vậy?”
“ Cậu còn nhớ Simon chứ?”
“ Ừ!”cô gật đầu. Cách đây vài hôm anh ta có vào đây mà. “ sao vậy?”
“ Cậu thấy anh ấy thế nào?”Đình Lâm chuyển từ ghế sang giường, ngồi cạnh cô. Đỗ Nhã Tâm nhìn cô khó hiểu, đôi mắt to sáng nháy vài cái rồi cười: ‘ Ừ, tốt, thân thiện, vui vẻ.”
“ Vậy thôi?”
Đỗ Nhã Tâm gật gật đầu, chứ còn muốn gì nữa, cô đâu có quen thân gì với anh ta đâu.
Đình Lâm cười nói: ‘ Tâm Tâm, cậu biết tập đoàn IA ở Anh Quốc không?”
“IA? Chẳng phải tập đoàn phần mềm lớn nhất Châu Âu sao?” cô trả lời, lúc trước có đọc vài tin tức trên tạp chí Quốc Tế, cũng có nghe nói về IA. Tập đoàn chuyên phát minh phần mềm công nghệ điện tử bậc cao, hình như những thiết bị hoạt động quân sự gần đây đều đến từ IA. Nhưng có liên quan gì đây.
“ Ừ, Simon là thiếu gia của IA”
Đình Lâm mang đầy trịnh trọng vừa nói xong, Đỗ Nhã Tâm liền trừng lớn mắt. Thiêú gia IA, anh ta chẳng phải người Trung Quốc sao? Cón có địa vị lớn như vậy, a…cô được quen biết với rùa vàng à? Tuy Lãnh Hàn Phong cũng có tiếng tăm trên thương trường khắp nơi nhưng đây là người đàn ông thứ hai cô biết có địa vị lớn như vậy. Nhưng, vấn đề này đâu liên quan gì cô?
Kinh ngạc qua đi, Đỗ Nhã Tâm dùng ánh mắt đầy dấu hỏi nhìn Đình Lâm: “Tiểu Lâm, chuyện này liên quan gì tớ?”
“ Anh ấy thích cậu!” Đúng vậy, là thích, vì cô bắt gặp ánh mắt của Simon nhìn Tâm Tâm rất nhiều lần, nó mang theo sự yêu thích không nóng bỏng nhưng rất nhẹ nhàng như gió xuân, có sự yêu chiều quan tâm lo lắng. Cô thông qua Minh Hiên, có quen biết Simon, tiếp xúc cũng rất nhiều. Simon là viên ngọc trong tay IA, từ nhỏ theo mẹ về Trung Quốc