Lãnh Hàn Phong rất tự nhiên mở cửa phòng làm việc của Đỗ Nhã Tâm đi vào, ánh mắt dừng trên người phụ nữ đang đứng uống trà, nhìn bức tranh nghệ thuật treo trên tường, trong tranh là một cô gái được vẽ khỏa thân, tóc dài bồng bềnh vẽ uốn quanh thân cô gái, trên mái tóc đó có một đóa hoa bách hợp màu trắng, bức tranh rất đơn giản nhưng lại rất đặc biệt. Anh tiến lại đứng cạnh cô, cũng như vậy, nhìn lên nó. “ Thấy thế nào?” giọng nói nhẹ nhàng vang lên.
“ Không tồi!” Lãnh Hàn Phong nhếch môi, cánh tay thoải mái khoát lên vai người bên cạnh, kéo cô sát lại mình.
Đỗ Nhã Tâm không phản kháng hành động của anh, từ lúc nghe tiếng mở cửa cô biết người vào là Lãnh Hàn Phong, vì chỉ có anh mới dám bước vào phòng cô mà không thèm gõ cửa như vậy.
“ Đã vẽ xong rồi?” anh toan hỏi, tay chỉ lên: “ Cảm hứng từ nó sao?”
“ Đúng vậy!” Đỗ Nhã Tâm cong cong môi, cô khá hài lòng với mẫu vẽ mình mới thiết kế, nên tâm trạng cũng tốt hẳn lên. Cô lại nói “ Tống Minh Hiên khi nãy điện thoại cho tôi, nói Kinh Đô đã đồng ý hợp tác, họ cũng đã bắt tay vào truyền thông, tiến hành rất nhanh chóng!”
“ Ừ!” Lãnh Hàn Phong trả lời từ trong họng, buông cô ra ngồi xuống ghế, hai tay đan vào nhau nhìn Đỗ Nhã Tâm như chờ đợi câu nói tiếp theo của cô. Đỗ Nhã Tâm quay sang nhìn thẳng vào anh, rất chân thành mở miệng “cảm ơn!”
“ Báo đáp thế nào?” anh cười, không có chút khiêm tốn mà hỏi
“ Một bữa cơm!” Đỗ Nhã Tâm liền đáp
“ Chỉ vậy?” nhướng bên mày, anh lại hỏi
Đỗ Nhã Tâm cắn căn môi, cô giữ ý định im lặng không trả lời. Lãnh Hàn Phong nhíu mày, kiên nhân đưa tay ra, giọng điệu như một quý ông mà ra lệnh “ lại đây!”
Đỗ Nhã Tâm chần chứ một chút mới quyết định tiến lại gần
“ Á!” cô hét lên, cả thân người ngã xuống trong lòng Lãnh Hàn Phong. Anh cười khẽ, ôm cô ngồi trên đùi mình, dùng má của anh ma sát má của cô, thích làn da hồng hào mịn màng không mùi son phấn của cô, nhẹ nhàng lên tiếng “ Anh đã giúp Model vượt hơn sự mong đợi của em, không lẽ chỉ nhận lại được một bữa cơm? Trước giờ em biết anh luôn không để bản thân bị thua thiệt!”
Cô lườm anh một cái, giọng oán giận “ muốn thế nào?”
Lãnh Hàn Phong không trả lời, nhưng cười rất không chính đáng, anh chồm mặt mình đến trước mặt Đỗ Nhã Tâm, ánh mắt dừng lại ở đôi môi gợi cảm của cô, hất hất cằm ra hiệu…sau đó nhắm mắt chờ đợi…
Nhìn khuôn mặt yêu nghiệt cách mặt mình chưa đến 10cm, Đỗ Nhã Tâm đỏ bừng mặt, cô không phải ngốc mới không nhận ra ý đồ của anh, trong mắt đảo quanh đầy phân vân, sau đó hạ môi xuống môi anh, hôn nhẹ như nước, môi anh rất lạnh lại gặp phải môi mềm ấm áp của cô, cảm giác rất dễ chịu. Không để cho Đỗ Nhã Tâm có cơ hội chạy thoát, Lãnh Hàn Phong chuyển bị động thành chủ động, ôm chặt lấy người cô, tay ghì đầu cô về hướng mình, điên cuồng hôn lấy.
Đỗ Nhã Tâm bất ngờ trước hành động của anh, tim đập mạnh, mở bừng mắt, toàn thân có ý định chống cự mà dùng dằn muốn thoát, thế nhưng làm thế nào Lãnh Hàn Phong có thể dễ dàng buông tha món ngón dâng đến miệng như vậy, cô càng vùng vẫy, anh càng ghì chặt, hôn càng sâu, lưỡi cũng đã thừa cơ chui tọt vào, sau một hồi phản kháng không thành công, Đỗ Nhã Tâm cũng vô thức hôn đáp lại.
Hai người đang diễn màn hôn môi nồng nhiệt, không khí trong phòng càng nóng lên, lửa gần bùng phát bắn khắp nơi thì chuông điện thoại của Lãnh Hàn Phong vang lên, khiến cho Đỗ Nhã Tâm lấy lại tinh thần, đẩy mạnh anh ra, mặt đỏ như quả cà chua
“ Shit!’Lãnh Hàn Phong chửi thề một tiếng, vẫn ôm chặt cô, lấy điện thoại reo mãi không ngừng ra, nhìn tên hiện trên màn hình ngoài, anh không chần chừa liền bắt máy “ Sao rồi?”
“…”
Không biết người bên kia nói những gì, ánh ánh mắt Lãnh Hàn Phong liền nóng rực, nhìn chằm chằm vào người trong lòng mình. Đỗ Nhã Tâm đang xấu hổ muốn chui xuống đất, cúi gằm mặt xuống như một đứa trẻ mang tội, thế nhưng cảm nhận được ánh mắt của anh, liền ngước lên, chạm phải ánh mắt đó của Lãnh Hàn Phong, thân người cô khẽ run, đầu óc liên tục xoay vòng không hiểu.
“ Cảm ơn!” Nói xong câu đó, Lãnh Hàn Phong cúp máy, mắt đã rời khỏi Đỗ Nhã Tâm nhưng môi thì cong lên rõ ràng.
Cô khó hiểu gỡ tay anh ra, đứng lên khỏi người anh, không hiểu sao trong lòng có chút bất an lo lắng. Tính mở miệng thì nghe anh nói trước “ Đi thôi!”
“ Đi đâu?” cô hỏi
Lãnh Hàn Phong cũng đã đứng lên, không để ý vẻ mặt ngơ ngác của cô, tâm tình rất vui vẻ cầm tay cô hướng cửa ra vào đi tới “ thì đi dùng bữa tối!”
“ Tôi chưa xong việc” Đỗ Nhã Tâm lại lên tiếng, thế nhưng vẫn bị anh kéo đi
“ Nghỉ ngơi sớm chút, không cần làm việc quá độ, có chuyện gì còn có anh chống cho em!” giọng anh có chút khàn nhưng rất nghiêm túc, dẫn cô đi vào thang máy. Đỗ Nhã Tâm như đang từ từ nhập dữ liệu những gì anh nói vào não, thất thần, thế nhưng trong lòng lại có một dòng nước ấm chảy vào, môi không tự chủ nở nụ cười
Trên trường đi, Đỗ Nhã Tâm không lên tiếng nói chuyện, mắt vẫn nhìn ra ngoài cửa xe, lòng rối bời. Đúng là chính anh gây khó khăn cho cô, nhưng cũng chính anh gỡ rối nó ra, thậm chí còn làm rất tốt, nhưng sao cô có cảm giác mình đang tự chui đầu vào lưới, cái lưới mà 5 năm trước đã từng mắc vào. Rốt cuộc, cô đang làm gì và nên làm thế nào mới tốt đây?
“ Vì sao không thử catwalk trên sân thượng?” Lãnh Hàn Phong đang lái xe, đột nhiên lên tiếng làm phá vỡ không khí tính lặng
Đỗ Nhã Tâm nhìn anh một cái, rồi nhìn thẳng phía trước, nói “ phạm vi không cho phép, sân thượng của Model không rộng. Vườn trời cũng không tồi.”
“ Có nên dùng