Từ hôm gặp Tuyết Liên tại nhà, Đỗ Nhã Tâm cũng không có thấy Lãnh Hàn Phong về nhà, trừ vài buổi tối anh cần lấy hồ sơ công việc thì hầu như anh ở cùng với Tuyết Liên.
Đỗ Nhã Tâm vừa nhai bánh mì, vừa uống một tách cà phê ngồi trước bàn làm việc. Rõ thật là, hôm qua chẳng bảo là không chọn hai mẫu mùa Đông này của cô sao? Giờ lại gọi điện thông báo cần nó, còn nói là nhanh chóng hoàn thành bộ sưu tập mùa Hạ để đăng ký dự thi vào hai tháng tới. Nha, ý tưởng của cô sắp bay mất rồi, dù sao gần đây tâm trạng cô không được tốt lắm, thèm ngủ lại ham ăn, đã vậy cảm thấy rất mệt mỏi. Lơ đễnh nhìn lịch bàn xem thửu cô còn bao nhiêu thời gian cho công việc sắp tới thì thấy cái ô tròn khoanh đỏ vào một ngày, nhíu nhíu mày như suy nghĩ gì đó…Đỗ Nhã Tâm giật mình cầm cuốc lịch lên nhìn chăm chú, lẩm nhẩm…không phải chứ? Dì Nguyệt một tháng nay không đến thăm cô, không lẻ cô bị bệnh gì? Tự sờ sờ lấy khuôn mặt của mình, véo véo, da thịt vẫn tốt mà…khi sáng thấy má môi hồng hào nha…Nhưng trễ đến một tháng, không được rồi cô phải đi khám, nếu có bệnh gì khó chữa thì phải viết gấp di chúc để lại…Nghĩ đến đây, Đỗ Nhã Tâm giật mình, cô bị điên rồi, nghĩ lung tung gì thế không biết. Mà có lập di chúc cũng chẳng có ma nào nhận. Thở dài một cái, cô quyết định chiều nay xin nghỉ sớm về đi thăm bác sĩ. Mấy năm nay cô có biết cái bệnh viện Đài Bắc nó như thế nào đâu? Xem như đi tham quan luôn… ( thăm quan bệnh viện chắc chỉ có bạn Tâm nhà ta mới nghĩ ra được >”Đứng trước cổng lớn bệnh viện Đài Bắc, Đỗ Nhã Tâm há hốc miệng nhìn tờ giấy kết quả xét nghiệm trên hai tay đang run lẩy bẩy của cô. Đỗ Nhã Tâm – cô thế nhưng trúng thưởng độc đắc, a….không phải là mơ chứ? Cô hét to trong lòng, môi cong lên hết cỡ. Tay xoa lấy cái bụng vẫn còn bằng phẳng, cô có con, là của anh, cô đang rất vui!
Trên đường về nhà, trong đầu cô không ngừng vang lên giọng nói của bác sĩ: ‘Chúc mừng tiểu thư, cô đã có thai được 2 tuần, thời gian đầu nên chú ý, khi thai nhi tròn một tháng hãy đến kiểm tra lại sức khỏe và sự trưởng thành của đứa nhỏ. Một lần nữa chúc mừng cô cùng ông xã’ Môi của Đỗ Nhã Tâm tuy cong lên, nhưng lòng lại đang rất loạn, cô không biết có nên nói cho Lãnh Hàn Phong biết sự thật này hay không. Những Tuyết Liên đã về, cô không thể để anh lại rơi vào hoàn cảnh như lúc trước. Đứa nhỏ này đến quá bất ngờ đối với cô, ngay cả anh cũng vậy…tất cả diễn ra đều do rượu mà thôi, với cả cô và anh đứa bé này là một món quá quá bất ngờ.
Đỗ Nhã Tâm vừa bước vào nhà liền kinh ngạc khi thấy Lãnh Hàn Phong đang ngồi đó, mắt nhìn từ ngoài cửa sổ chuyển sang nhìn cô. Đỗ Nhã tâm cười đi vào: ‘ anh về khi nào?’
‘ Anh về lấy vài thứ, có chuyện muốn nói nên đợi em về.’
Cô đặt túi xách, ngồi xuống ghế đối diện: ‘ Có chuyện gì sao?’
Lãnh Hàn Phong nhìn cô, nhíu mày: ‘ Trông vẻ mặt em không tốt? sao vậy?’
‘ không có gì!’- cô cười cười, sờ mặt: ‘ dạo gần đây hay thức khuya nên có chút buồn ngủ. ‘
‘ Đã bảo là không được ngủ muộn rồi sao em không nghe.’ – Lãnh Hàn Phong hơi nổi nóng
Cô lắc đầu, xem như không thấy biểu hiện của anh, vừa rót nước vừa hỏi: ‘ anh có chuyện gì thì nói đi.’
‘ Tâm Tâm’- anh gọi khẽ
‘ vâng?’- cô nhướng mi nhìn anh nghi hoặc. ‘Anh hôm nay làm sao vậy, nói chuyện hình như không được tự nhiên…’
Lãnh Hàn Phong nghe cô nói, anh cười nhẹ lắc đầu, sau đó nhìn thẳng vào mắt cô như muốn đọc điều gì đó. Còn Đỗ Nhã Tâm thì vẫn cứ chăm chú, như lăng nghe
‘ Tuyết Liên mang thai’
Đỗ Nhã Tâm tưởng mình nghe nhầm, chớp mắt hỏi lại: ‘ anh nói gì cơ?’
‘ anh nói Liên nhi mang thai’- Lãnh Hàn Phong nói vẻ bình thản, không nặng nhẹ, không tỏ ra kích động vui mừng ‘ Anh sẽ cưới cô ấy’
Đỗ Nhã Tâm như không còn nghe được gì ngoài câu” Liên nhi mang thai’ hai bàn tay đang cầm ly nước của cô siết chặt. Hay thật, hôm nay cô có rất nhiều niềm vui, cô mang thai…còn anh thì đám cưới. Quả thật, không chuyện gì vui bằng rồi.
Lãnh Hàn Phong vẫn cứ nhìn cô như vậy, như đợi cô lên tiếng nói gì đó. Nhưng không có, Đỗ Nhã Tâm chỉ cười, thoạt nhìn hình như rất vui vẻ, không hiểu sao lòng anh chùng xuống.
‘ nha ‘ Đỗ Nhã Tâm đột nhiên lên tiếng: ‘ Thế anh định khi nào?’
‘ Anh…chưa rõ, anh chỉ mới nói với Tuyết Liên, còn chưa nói lại với ba mẹ. Tuyết Liên nói muốn em thiết kế cho cô ấy một bộ váy cưới’
Đỗ Nhã Tâm nhìn anh, ánh mắt hình như đã trở nên mơ hồ, cô chỉ có thể theo lý trí mà hành động: ‘ được’ cô gật đầu ‘ em sẽ tặng chị ấy một bộ váy cưới lộng lẫy nhất, xem như là quà cưới của em’
‘ Em không còn gì muốn nói sao?’- Lãnh Hàn Phong khó chịu hỏi
‘ Không!’- cô trả lời thẳng ‘ Chị Tuyết Liên đã có baby, cũng nên cưới