Buổi tối, Thời Niệm ra khỏi khách sạn, đang định về nhà thì Đỗ sư tỷ gọi điện đến dặn dò:
".....Ngày mai em không cần đến đây sớm đâu, tối nay có chị trực, còn có thêm mấy người khác nữa, cũng đủ để chống đỡ rồi. Chắc em hôm nay cũng ăn đủ mệt, trở về nghỉ ngơi một chút, sáng mai đến trễ cũng không sao."
"Không cần đâu ạ," Thời Niệm đẩy cửa khách sạn, một luồng nhiệt từ bên ngoài phả vào mặt, "Ngày mai em vẫn nên đến sớm thì hơn, thuận tiện chuẩn bị một ít đồ."
"Vậy cũng được, nhưng không cần vội vàng," Đỗ sư tỷ nói: "Chị thấy dự báo thời tiết nói có mưa, em về sớm một chút, đi đường nhớ cẩn thận."
"Được ạ."
Thời Niệm cúp điện thoại, đang muốn rời đi thì bên cạnh có người bước tới, thân mình nghiêng ngả, miễn cưỡng vịn vào cửa kính gần đó.
Thời Niệm ngẩng đầu, kinh ngạc nói:
"Cố Thành?"
Người đàn ông bên cạnh đang nhắm chặt mắt, nghe vậy thì mở to mắt, nhìn Thời Niệm:
"Bác sĩ Thời...."
Thời Niệm sửng sốt, vội vàng bước tới, đỡ lấy tay Cố Thành, lo lắng hỏi:
"Anh không sao chứ?"
Một mùi rượu nhàn nhạt truyền tới, ngửi qua thì thấy cũng không phải là nồng nặc, "Uống say rồi à?"
Cố Thành lắc đầu, duỗi tay kéo cánh tay của cô, dùng sức nắm chặt, miễn cưỡng đứng thẳng dậy.
"Không có say."
"....."
Thế này mà còn bảo không say, đi đường còn nghiêng nghiêng ngả ngả.
Bàn tay còn lại của Thời Niệm giữ chắc tay Cố Thành, nhìn trái phải xung quanh, "Bí thư Trương đâu? Sao chỉ mình anh ở đây?"
Bình thường bên cạnh Cố Thành cũng không có nhiều người lắm, chỉ có bí thư Trương là luôn có mặt, vậy mà Cố Thành uống say thành thế này thì lại không thấy hắn đâu.
"Hắn đi lấy xe." Cố Thành nói xong liền đẩy Thời Niệm ra, "Không cần đỡ tôi, tôi không sao."
Vừa dứt lời, thân mình lay động, cả người đổ ập vào cửa kính sau lưng, Thời Niệm vội vàng duỗi tay túm hắn lại.
Kết quả là dùng sức quá mạnh, cả người Cố Thành đều nhào lên người cô.
Thời Niệm: "..... Anh là giấy đấy à?" Cô cảm thấy mình có dùng nhiều lực lắm đâu, người này sao mà nhẹ thế?
Cố Thành cúi đầu, cằm chống trên đỉnh đầu cô, thấp giọng bật cười:
"Bác sĩ Thời, cô làm gì vậy?"
Thời Niệm lơ đãng quay đầu, nhìn hình ảnh phản chiếu trên cửa kính, có hai bóng người nhìn qua như thể đang ôm lấy nhau.
"Anh mau đứng dậy!" Thời Niệm cắn chặt răng, dùng sức đẩy người ra.
Không đẩy nổi.
"....."
"Anh uống say thật đấy à?" Thời Niệm ngẩng đẩu nhìn Cố Thành, thập phần hoài nghi.
Sắc mặt hắn hồng nhuận, hơi thở vững vàng, ngay cả mùi rượu cũng không nặng lắm, tuyệt đối không phải là bộ dáng của kẻ say rượu.
"Không say." Cố Thành đứng thẳng dậy, ngữ khí có chút lười biếng, liếc mắt nhìn cô một cái, chậm rì rì nói: "Tôi không hề say."
Nói xong thân mình loạng choạng bước ra đường cái, trên đường vừa lúc có một chiếc xe điện đang chạy tới, sắp đụng phải Cố Thành.
"Cẩn thận!"
Thời Niệm căng thẳng, vội vàng tiến lên giữ chặt tay Cố Thành, túm hắn lại, thở hổn hển một lúc mới nói:
"Anh uống say đến nỗi không biết nhìn đường nữa rồi hả?" Đi đường kiểu gì dọa người thế?
Người đàn ông trên xe điện phanh lại, quay đầu mắng Cố Thành:
"Đi đường không lắp mắt vào nhìn à? Không thấy có xe đang đến sao? Bị mù à?"
Thời Niệm nhấp nhấp môi, "Thật ngại quá, hắn uống say."
"Uống say còn dám ra đường chạy loạn," đối phương cũng là người nóng tính, nói chuyện vô cùng ác độc, "Bị xe đâm chết cũng đáng đời!"
Cảm giác được người bên cạn run lên một cái, Thời Niệm giương mắt, Cố Thành đang cúi đầu, không thấy rõ khuôn mặt, chỉ cảm nhận được tâm tình không tốt lắm.
Có vẻ như sắp nổi điên rồi.
"Miệng sạch sẽ một chút!" Thời Niệm không cao hứng, kéo Cố Thành ra sau lưng, chính mình che trước người hắn, nhìn tên kia, nhíu mày nói:
"Xin lỗi cũng xin lỗi rồi, anh đừng có mà được đằng chân lấn lên đằng đầu, mắng hai câu là được rồi, đừng có làm quá lên!"
Cái gì mà bị đâm chết cũng đáng đời, đúng là khiến người ta giận sôi lên.
"Tôi mắng hắn thì liên quan gì đến cô?" Gã chỉ vào Cố Thành, "Đây là bạn trai cô phải không? Thế mà lại coi trọng cái loại chó đi đường không có mắt, không được dạy dỗ đàng hoàng, ngay cả"
Người này càng nói càng kỳ cục, Thời Niệm bực bội, túm tay gã vặn ra sau lưng.
"A a a a a a" Gã gào lên một tiếng, mắng: "Co còn dám đánh người, có tin tôi"
"Anh bớt nói lung tung đi." Thời Niệm cười lạnh, tay lại thêm lực.
"Anh dám nói mình không vượt đèn đỏ sao? Hay chúng ta đến chỗ cảnh sát giao thông xem lại camera nhé?"
Đừng tưởng cô không biết, vừa xong gã phóng rất nhanh, chưa hết đèn đỏ đã lao tới đây, chẳng qua là ỷ vào buổi tối không có cảnh sát giao thông mà thôi.
Nếu thật muốn so đo, thì là do hắn vi phạm luật giao thông trước, còn ở đây mà lớn giọng tỏ vẻ thiệt thòi cái gì.
Bị Thời Niệm nói như vậy, tên kia cũng chột dạ, lắp bắp nói:
"Đó đó đó đó đó là do bạn trai cô uống say, không biết không biết"
"Anh còn dám nói?"
"Được được được, tôi không nói, tôi không nói nữa," tên kia đau đớn kêu gào, vội nói: "Được rồi, chuyện này coi như xong, cô cô cô cô mau buông tay!"
Thời Niệm cũng không muốn đứng đây đôi co với hắn, trực tiếp buông tay, xoay người định trở về thì nghe thấy người phía sau nhỏ giọng mắng mình:
"Đàn bà con gái gì mà hung dữ, cứ y như là"
"Anh nói cái gì?" Thời Niệm quay đầu, giơ tay, làm bộ muốn đánh hắn.
Tên kia vội vàng cưỡi xe điện, vặn ga chạy biến, cách thật xa còn nghe thấy hắn mắng hùng hùng hổ hổ, chỉ là không nghe rõ mắng cái gì.
Lúc này Thời Niệm mới xoay người nhìn Cố Thành, liền thấy hắn đang ngồi xổm trên bồn hoa, chống cằm nhìn cô, còn cố ý dựng ngón tay cái, khen ngợi:
"Bác sĩ Thời, cô lợi hại thật đấy."
Giống như trước kia, luôn luôn che chở hắn.
Thật tốt.
Thời Niệm nhịn không được bật cười, đôi mắt cong thành vầng trăng non xinh đẹp, "Tôi có chỗ nào mà lợi hại chứ?"
Thời Niệm tiến về phía trước, túm hắn dậy, nâng tay hắn quàng qua vai mình, vừa đỡ vừa hù dọa hắn:
"Lần sau anh mà còn như vậy thì cứ cẩn thận người ta đánh ăn đó."
Gặp được tên nào hung dữ, nói không chừng sẽ động thủ thật, hắn thì say bét, còn không phải là đứng im cho người ta đánh sao?
Cố Thành bật cười, nghiêng đầu dựa vào người Thời Niệm, nỉ non:
"Vậy cô nhớ phải cứu tôi đó."
"Ừ, cứu anh," Thời Niệm cảm giác như Cố Thành ghé vào cổ cô mà nói chuyện, hơi thở vừa nóng vừa ngứa, khiến cô run rẩy thân mình, phải chỉnh lại tư thế đỡ hắn, "Chờ anh bị đánh đến nhập viện thì nhớ tìm tôi, tôi cứu anh."
"......"
______
Cũng may trên