"Bác sĩ Thời, tôi ở đây."
Cố Đình hai chân đạp lên ghế, tay dùng sức đẩy cửa kính phòng thượng hạng ra, khó khăn thò đầu ra, nhìn Thời Niệm, cười hì hì:
"Bác sĩ Thời, tôi ở đây này."
"Cố Đình?" Thời Niệm vô cùng kinh ngạc, đến gần hơn chút nữa, ngửa đầu nhìn người bên trên, "Sao cô lại ở đây?"
Cô ta không phải là đang ở trung tâm ở cữ à? Sao lại có mặt ở đây chứ?
Thời Niệm nhấp môi, nhớ tới tiếng thét chói tai nghe được ở lầu 23, và cả lời Cố Thành nói.
"Hắc hắc." Cố Đình ấn tay lên bệ cửa sổ, muốn từ bên trên nhảy xuống, lại thấy cửa kính cách phía dưới quá xa, đành phải từ bỏ, cằm miễn cưỡng đặt trên mu bàn tay.
"Nghe nói cô và A Thành đang yêu đương?"
Cố Đình nhìn Thời Niệm, hai mắt mở to, khoa trương kéo khóe miệng, tươi cười khiến người ta cảm thấy quỷ dị: "Chúc mừng, chúc mừng nha!"
Thời Niệm nhíu mày, không đáp lời Cố Đình, nhìn xung quanh, "Sao cô lại thành ra thế này?"
Cô nhớ rõ lúc Cố Đình còn nằm viện, tuy mới sinh xong, hơn nữa khi sinh còn chảy khá nhiều máu, nhưng hậu sản khôi phục không tồi.
Đang lúc tuổi trẻ lại là con đầu, bảo mẫu cũng chăm sóc chu đáo, còn làm cho cô ta rất nhiều đồ bỏ và lòng trắng trứng, mỗi lần kiểm tra phòng đều thấy khí sắc rất tốt, mai bên má còn đầy đặn.
Nhưng hiện tại nhìn cô ta gầy xọp xuống, xương gò má nhô cao, khiến đôi mắt như lồi ra, sức mặt trắng bệch khó coi.
"Dạo này cô không ăn uống đầy đủ à?" Thời Niệm nhìn Cố Đình, "Lúc xuất viện không phải tôi đã dặn dò cô thời gian này nên bồi bổ cẩn thận sao?"
Cố Đình chớp chớp mắt, không trả lời câu hỏi của Thời Niệm, vẫn chăm chăm vào đề tài của mình:
"Bác sĩ Thời, cô và Cố Thành đang quen nhau đúng không? Ai nha, chúc mừng, chúc mừng nhé! Về sau cô chính là Cố phu nhân, Cố thị giàu có như vậy mà. Cô biết không, A Thành lợi hại lắm đó, Cố thị thì lại siêu cấp siêu cấp siêu cấp có tiền, so với mấy đồng lương bác sĩ của cô thì hơn nhiều, thật sự là rất rất giàu."
"Lúc trước tôi nằm viện thấy có mấy người nhà bệnh nhân muốn giới thiệu cho cô, đều bị cô từ chối cả, mắt cô tinh đấy, bọn họ đều nghèo, nghèo kiết xác, căn bản không xứng với cô."
"Hắc hắc," Cố Đình lại thò đầu ra ngoài một chút, "Tôi thấy cô rất lợi hại, cặp kè với A Thành cũng vừa một đôi!"
"Cô nhìn chồng tôi mà xem, A Thành chướng mắt hắn, cảm thấy hắn vừa không bản lĩnh vừa nghèo, lại còn hay gây sự," Cố Đình nhìn Thời Niệm, mặt nghiêm túc nói: "Cô mạnh mẽ hơn chồng tôi nhiều lắm!"
"Cô là bác sĩ, địa vị cao, thu nhập tốt, hơn nữa còn xinh đẹp, chắc chắn câu được một con rùa vàng, đừng như tôi, không thì sẽ bị người ta cười chê đấy."
"Nhưng mà," cảm giác mình đang trượt xuống, Cố Đình thở hổn hển, thu người lại một chút, khó khăn nói: "Tôi cảm thấy chồng tôi không tồi, đối xử với tôi rất tốt, tôi muốn một người đàn ông yêu tôi như vậy, có tiền hay không không quan trọng, dù sao thì tôi cũng có tiền, có rất nhiều tiền, còn để ý mấy thứ này làm chi nữa."
"Hơn nữa, đàn ông nào mà chẳng lăng nhăng, có gì kỳ quái đâu chứ," Cố Đình thở dài, "Cô nói có phải không? Bây giờ làm gì còn người đàn ông nào mà không ra ngoài trăng hoa chứ? Sao có chuyện này được?"
"A Thành nhất định cũng vậy," Cố Đình cười hì hì nhìn Thời Niệm, "Bác sĩ Thời, cô so với tôi còn hiểu rõ hơn, đúng không?"
Thời Niệm mím chặt môi, thần sắc bất định.
Nhìn thấy vẻ mặt của Thời Niệm, Cố Đình lại càng khoái trá, "A" một tiếng, giả bộ bừng tỉnh, tựa như bây giờ mới nhớ đến câu hỏi của Thời Niệm.
"Cô hỏi sao tôi lại ở đây ấy à?"
Cố Đình mím môi, vô cùng vô tội nói: "Tôi bị A Thành nhốt rồi."
"Bác sĩ Thời, chắc cô còn chưa hiểu rõ A Thành, có lúc hắn rất bạo lực, cô có biết không?" Cố Đình thở dài, chau mày, cẩn thận suy nghĩ một lát, lại bổ sung:
"Chính là, tất cả mọi người đều phải nghe lời hắn, không thể cãi lại, ai cũng không được, nếu không, sẽ đều bị hắn nhốt lại hết."
Cố Đình khoa tay múa chân diễn tả, biểu tình thống khổ tột độ, "Có khi còn ra tay đánh người, cô biết chuyện này chưa? Đáng sợ lắm."
"Ai, thật ra tôi vẫn luôn nghi ngờ hắn có bệnh ở đầu, nếu không làm sao có thể phân chia nhân cách như vậy chứ? Một người thì ôn hòa kiên nhẫn, kẻ còn lại quả thực, quả thực..."
"May mà cô là bác sĩ, có phải sẽ tiện tay chữa trị cho hắn luôn không? Ha ha ha."
"Hôm qua hắn sai người kéo tôi đi, tôi còn lâu mới chịu. Chỗ đó vừa tối vừa lạnh chết đi được, tôi mới không đi."
"A, còn có....."
......
Thời Niệm vẫn luôn im lặng, an tĩnh mà nhìn Cố Đình, xem cô ta liến thoắng không ngừng, có chuyện liên quan tới Cố Thành, cũng có chuyện chẳng liên quan gì tới hắn.
Thậm chí thỉnh thoảng còn nhắc tới cha bọn họ một hai câu, có thể nghe ra xác thật là đang nằm viện.
Cố Đình nói liên tục khoảng hai mươi phút, giọng nói ban đầu còn trong trẻo bây giờ đã hơi khàn.
"Bác sĩ Thời, sao cô không nói gì thế? Có phải bị dọa sợ rồi phải không? Thật ra còn chưa"
"Cố Thành nhốt cô ở đây," Thời Niệm đột nhiên ngắt lời Cố Đình, "Đúng không?"
Cố Đình gật đầu, "Đúng vậy, hắn giam cầm tôi ở chỗ này, bác sĩ Thời, hay là cô giúp tôi"
"Cần tôi báo cảnh sát giúp cô không?"
Thời Niệm nói xong liền lấy di động từ túi áo ngoài ra, cố tình ấn "110" trước mặt Cố Đình, chỉ cần gạt sang là sẽ trực tiếp nối máy.
Cố Đình kinh ngạc.
Báo báo báo báo, báo cảnh sát?
"Nếu cô cần, tôi báo cảnh sát cho cô," Thời Niệm nhìn cô ta, "Tự ý giam giữ người khác là trái pháp luật, tôi tin cảnh sát sẽ giúp cô."
Cô không làm được, nhưng người khác thì có thể.
"Thời," Cố Đình hung tợn trừng mắt nhìn Thời Niệm, "Bác sĩ Thời, cô là bạn gái A Thành, sao cô có thể đòi báo cảnh sát được chứ? Cô đang hại hắn đấy!"
"Theo lời của cô thì hắn đang phạm pháp, vì sao tôi lại không thể báo cảnh sát?" Thời Niệm cảm thấy nực cười, "Hay là cô cảm thấy hắn không hề làm ra chuyện gì trái pháp luật, không thể báo cảnh sát được?"
"Tôi," Cố Đình nghẹn lời, ngay sau đó liền nói: "Vô dụng! Cô có báo cảnh sát cũng vô dụng! Cảnh sát căn bản không muốn quản, mà có muốn cũng không quản được chuyện của Cố gia."
"Không thử thì sao biết được." Thời Niệm nói xong liền di chuyển ngón tay định gạt sang, Cố Đình vội vàng cản lại: "Đừng đừng đừng, cô đừng gọi, cô điên rồi sao? Cô, cô, cô, cô cẩn thận chọc Cố Thành điên lên đấy!"
Thời Niệm thở dài, ngẩng đầu nhìn Cố Đình.
"Cố Đình, cô nên đến trung tâm ở cữ đi."
Điều dưỡng tốt thân thể, mà không phải là ở đây điên cuồng nói với cô về cuộc đời cô ta, về đau khổ cô ta trải qua, còn có cả.... ân oán với Cố Thành.
Cố Đình im lặng.
"Lúc cô xuất viện tôi không đến thăm, nhưng cũng đã dặn dò bác sĩ làm thủ tục xuất viện cho cô truyền đạt lại, trong thời gian ở cữ thì không nên lo lắng, không được nghĩ nhiều, chăm sóc bản thân thật tốt mới là quan trọng nhất, mặc kệ là chồng cô hay là em trai cô, đều không cần quan tâm."
"Mang thai vất vả, sinh em bé càng vất vả hơn, học cách yêu bản thân mình đi."
Thanh âm ôn nhu giữa thời tiết mưa rền gió dữ, sấm sét ầm ầm càng trở nên đặc biệt rõ ràng.
Cố Đình ngẩn ngơ.
Thời Niệm tắt di động, từ trong túi lấy giấy bút ra, viết một dãy số rồi đưa cho Cố Đình.
"Đây là số điện thoại phân viện vật lý trị liệu sau khi sinh của chúng tôi, trước đây tôi cũng nói qua với cô rồi, ở đây chuyên chữa trị phục hồi đáy huyệŧ, tuy cô không phải là sinh tự nhiên, nhưng đáy huyệŧ khi mang thai ít nhiều cũng sẽ bị tổn thương, có điều kiện thì đến đây chữa trị đi."
"Bệnh viện tư nhân cô không yên tâm thì đến đây, tôn chỉ của bệnh viện chúng tôi là giúp đỡ người bệnh, chữa trị cũng không tồi, có thể sánh ngang với nhiều trung tâm ở cữ chuyên nghiệp."
Trước đây cô đều khuyên người bệnh một hai câu, những không cưỡng ép, bởi vì bệnh nhân Bệnh khu của cô đa số sinh xong liền chuyển đến trung tâm ở cữ luôn, nơi đó có dịch vụ trọn gói, trong đó có cả phương diện cô mới nhắc tới.
Thời Niệm nói xong cũng không để tâm nữa, xoay người chuẩn bị rời đi.
"Thời, Thời, bác sĩ Thời," Cố Đình gọi cô lại,