"Thứ lạp _____"
Thời Niệm gỡ băng gã ra, dùng miếng bông sạch sẽ lau Povidone quanh miệng vết mổ.
Toàn bộ quá trình đều vô cùng an tĩnh, ai cũng không mở miệng nói chuyện, chỉ mơ hồ nghe được Cố Đình nhỏ giọng khóc nức nở.
Nếu quen thân có lẽ Thời Niệm sẽ an ủi cô ta vài câu.
Nhưng mà hiện tại,
Bả vai cô còn đang ẩn ẩn đau, thật sự là không còn hơi đâu đi dỗ dành.
An tĩnh hồi lâu, mắt thấy Thời Niệm muốn đi, Cố Đình rốt cuộc nhịn không được, mở miệng hỏi:
"Bác sĩ Thời, cô và Cố Thành trước đây có quen biết không?"
Cô ta cũng không ngốc, bình thường Cố Thành một hai năm mới đến ngó cô ta một lần, làm gì có chuyện như mấy ngày nay dăm hôm ba bữa lại chạy đến bệnh viện, nếu thật sự là do vụ phạt tiền ở trung tâm thương mại thì không phải lần đầu tiên đã xử lí xong rồi sao, còn tới làm gì nữa?
Hơn nữa vừa rồi Võ Tu mới đẩy bác sĩ Thời một cái, Cố Thành suýt chút nữa liền phế tay hắn đi, còn nói không quen mới lạ đấy!
Thời Niệm rũ mắt, không trả lời, chỉ dặn dò cô ta:
"Xuất viện rồi thì nghỉ ngơi cho tốt, trước mắt nên tránh vận động mạnh, thức ăn phải thanh đạm, lúc cô xuất viện, tôi sẽ ghi lại những thứ cần chú ý cho cô, cô cứ theo đó mà làm là được."
Thời Niệm nói xong liền thu dọn đồ đạc, gỡ bao tay xuống, chuẩn bị đi ra ngoài. Cố Đình bắt lấy cổ tay cô, đè thấp thanh âm, ngữ khí có chút dồn dập.
"Bác sĩ Thời, Cố Thành không phải là dạng tốt đẹp gì đâu, cô nhớ phải đề phòng nó!"
"Cô đừng để bọ bề ngoài của nó lừa gạt, trong xương cốt chính là loại người không có tình cảm!"
"Khi còn bé nó từng bị tống vào bệnh viện tâm thần đấy!"
"Chồng tôi thật ra là bị"
"Cố Đình." Thời Niệm ngắt lời cô ta, cánh tay bị Cố Đình giữ chặt lại đúng là cái tay lúc nãy bị Võ Tu đẩy, bị cô ta túm lấy như vậy, vô cùng đau đớn.
Thời Niệm hạ mi, tốt bụng khuyên một câu:
"Tôi gọi bác sĩ tâm lý đến trò chuyện với cô một lúc nhé?"
Tranh cãi gia đình còn dính dáng đến các loại ân oán tình thù linh tinh của bọn họ, bác sĩ tâm lý sẽ am hiểu hơn cô nhiều.
Cô chỉ biết mấy làm lâm sàng với nghiên cứu khoa học, không biết phải xử lý mấy chuyện này thế nào, lại càng không tình nguyện gϊếŧ thời gian ngồi đây tâm sự, Cố Đình nói với cô cái này căn bản là lãng phí thời gian của cô.
Huống chi,
Nói trắng ra, việc đơn giản như thay băng cho Cố Đình vốn là không cần cô tự tay xử lý, chỉ là nể mặt bọn họ tính khí thất thường, sợ thực tập sinh đến đây bị bọn họ bắt chẹt nên cô mới tự mình tới.
Cố Đình nghe vậy, buông tay ra, cười lạnh nói:
"Bác sĩ Thời, tôi là có ý tốt mới khuyên cô, Cố gia đúng là có tiền, người muốn gả vào cũng nhiều lắm, chỉ là chưa ai có kết cục tốt đâu."
Cố Thành cũng không phải dạng hiền lành gì, trở mặt liền lục thân không nhận, ngay cả cha ruột còn bị hắn đánh phải nhập viện, chị gái như cô ta hắn càng không để vào mắt.
Một khi phát điên thì không ai dám chạm vào hắn cả.
Năm đó cô ta nên dìm chết tên điên này mới phải!
"...."
Thời Niệm nhịn không được suy nghĩ lại, cô rốt cuộc đã làm cái gì mà Cố Đình lại hiểu lầm thành như vậy?
Xem ra vết mổ cũng không đau mấy, nếu không thì làm gì có tâm trạng mà nghĩ vớ nghĩ vẩn như vậy, Thời Niệm mím môi, thành khẩn nói:
"Cố Đình, tôi thành tâm khuyên cô, đừng suy nghĩ nhiều, hạn chế tức giận, an tâm tĩnh dưỡng, được không? Cô mà còn cứ náo loạn thế này thì thân thể không chịu nổi đâu, cô hiểu chứ?"
Cô đây là cô cùng thật lòng nói ra sự thật.
Khoa học đã chỉ ra, trong thời gian ngắn mà cảm xúc dao động quá lớn thì sẽ không tốt cho thân thể.
Cố Đình cắn chặt môi, muốn phát hỏa lại không nói nên lời, nghẹn nửa ngày cũng không nói được câu nào.
Thời Niệm gật đầu với cô ta, lúc sắp ra đến cửa thì quay đầu nhìn cô ta một cái.
"Bác sĩ là tới khám bệnh cho cô, không phải là tới hầu hạ cô, vậy nhé?"
Muốn tìm người hầu hạ thì bỏ ra nhiều tiền mà mời bảo mẫu.
Nhiều tiền,
Nhưng không mời được bác sĩ.
Cố Đình nhất thời đỏ mặt.
Thời Niệm kéo cửa phòng bệnh, xoa bả vai đi ra ngoài, may mắn hôm nay là thứ sau, hai ngày sau có thể nghỉ ngơi một chút, nếu không mấy ngày nữa thực hiện thêm vài ca phẫu thuật thì cánh tay này tàn phế mất thôi.
"Rất đau sao?"
Đột nhiên bên cạnh vang lên một đạo thanh âm, Thời Niệm ngừng lại, thu hồi tay, không nhìn người kia, vẫn tiếp tục đi về phía trước, "Không sao."
Cố Thành đi bên người cô, dáng vẻ có chút lười biếng, mắt không chớp mà nhìn cô chằm chằm.
"Cố Đình ngày mai sẽ xuất viện."
Thời Niệm: ".... À."
"Khoảng thời gian này vất vả cho bác sĩ Thời rồi."
Nghe có chút thảnh thơi, giọng nói đầy khách sáo, cũng không biết tin được bao nhiêu, ngược lại nghe ra cảm giác thử lòng.
Thời Niệm "Ừ" một tiếng, vẫn không có phản ứng gì đáng kể.
Ý cười trong mắt Cố Thành nhạt đi vài phần, đáy mắt hiện lên một tia tối tăm.
Hắn đột nhiên bắt lấy cánh tay cô, "Bác sĩ Thời không muốn dặn dò gì sao?"
Trước khi bệnh nhân xuất viện không phải đều phải dặn dò rất nhiều thứ sao? Làm sao mà tới phiên hắn thì nói được mấy chữ liền đuổi đi rồi?
Thời Niệm hạ mi, nhìn cổ tay bị Cố Thành nắm lấy, nhịn không được hoài nghi cả nhà bọn họ đều có sở thích bắt người, động một cái là bắt lấy cánh tay người ta là cái tật xấu gì vậy?
"Những gì nên nói tôi đều đã nói hết với bệnh nhân," Thời Niệm nhìn Cố Thành, ánh mắt có chút né tránh, nhịn lại xúc động muốn chạy trốn thật nhanh, "Cố tiên sinh nếu muốn biết thì lát nữa có thể đến văn phòng bác sĩ, sẽ có người giải thích kỹ càng cho anh."
Cố Thành không nói gì, chỉ nhìn cô chằm chằm.
Thời Niệm bị hắn nhìn đến lòng dạ bồn chồn, có chút chột dạ.
Bình thường cô tự nhận khi nói chuyện với bệnh nhân hay người nhà bệnh nhân đều kiên nhẫn mười phần, lần này nói với Cố Thành quả thật là qua loa lấy lệ.
Cũng may, sau đó Cố Thành liền buông tay, không nói gì xoay người rời đi luôn.
Thời Niệm thở hắt ra, nhìn bàn tay còn quấn băng gạc của Cố Thành, há miệng thở dốc, vốn định nhắc nhở một câu, nghĩ lại thì vẫn là thôi đi.
Cố Đình sắp xuất viện rồi, về sau e là cũng không gặp lại nữa.
Bạn học một thời, kỳ thật cũng không có gì đáng nói, nhiều năm sau gặp lại cũng chỉ như người xa lạ mà thôi.
Thời điểm kinh hỉ khi bắt gặp cũng chỉ là thoáng qua.
Về sau anh đi đường dương quan của anh, tôi đi cầu độc mộc của tôi,
Cứ thế bước qua nhau.
_____
Giữa trưa đến nhà ăn ăn cơm, lúc ra khỏi văn phòng, nhìn thấy hành lang phòng 25 người ra ra vào vào, có vẻ như là muốn xuất viện.
Đúng lúc Cố Thành từ phòng bệnh đi ra, như là tâm linh tương thông, nhìn về phía này.
Bốn mắt nhìn nhau.
An tĩnh vài giây.
Thời Niệm thu hồi tầm mắt, xoay người rời đi.
Cố Thành híp mắt, nhìn theo bóng Thời Niệm, táo bạo trong lòng càng thêm rõ ràng, cả người bực bội không thôi, như là nghẹn một cổ khí trong lòng mà không phát tiết ra được.
"Cố tổng," bí thư Trương an bài mọi chuyện trong phòng bệnh đâu ra đấy, đi ra, nhìn theo ánh mắt Cố Thành, do dự một chút, vẫn nói:
"Nên xử lý Võ Tu như thế nào?"
Thẳng đến khi người kia đi khuất, Cố Thành mới thu hồi tầm mắt, nhìn bí thư Trương, ngữ khí không tốt.
"Cậu nói xem?"
Hắn nói?
Cái này hắn làm sao mà làm chủ được, bí thư Trương khó xử nói: "Chỉ sợ tiểu thư, cô ấy...."
Cố Đình mới sinh xong, Võ Tu dù sao cũng là cha đứa bé, bọn họ dù sao cũng phải cố kỵ thân phận của Cố Đình, vạn nhất cô ta biết bọn họ muốn thu thập Võ Tu lại đòi sống đòi chết thì làm sao bây giờ?
"Chị ta?"
Đòi sống đòi chết chỉ là diễn cho người khác xem, Cố Đình sợ chết hơn bất cứ ai! Cố Thành cười lạnh một tiếng, không nói gì nữa, xoay người rời đi.
Chờ đến khi Cố Thành đi rồi mới có người bước tới, dè dặt hỏi:
"Bí thư Trương, nên xử lý Võ Tu thế nào?"
Bí thư Trương vuốt cằm, nghĩ một lát rồi phân phó:
"Canh chứng hắn, đừng để hắn chạy loạn, để hắn đứng bên mép giường tiểu thư hầu hạ đi."
Còn những cái khác thì nói sau, bất quá hắn đoán thời gian tới Cố tổng không có tâm tình quản bọn họ