Từ Viễn Hàn tức giận quay về trước, hoàn toàn giận đến mức không có ý định quay lại đón cô.
Lúc đi ra Duật Hạo còn ngạc nhiên mà hỏi anh: “Thiếu gia, thiếu phu nhân đâu rồi? Chúng ta không chờ cô ấy hay sao?”
Từ Viễn Hàn tức giận leo lên xe, đóng cửa thật mạnh, vẻ mặt hầm hầm bực tức.
Duật Hạo lên xe, nhìn anh với vẻ dè dặt.
Từ Viễn Hàn thấy Duật Hạo mãi không chịu nổ máy xe liền tức giận mà đập tay vào sau ghế.
“Còn làm gì mà không chịu nổ máy đi hả? Nhanh lên, tôi muốn về nhà.”
Duật Hạo giật mình: “Nhưng mà thiếu phu nhân…”
Từ Viễn Hàn tức giận quay ngoắt người, nhìn ra ngoài qua cửa xe: “Thiếu phu nhân của cậu bây giờ đang bận hàn huyên chuyện cũ với người đàn ông khác, cô ta không rảnh về với chúng ta.
Quay về đi.”
Duật Hạo nhìn ra được cái vẻ tức giận này của anh liền biết có khuyên cũng không khuyên được chỉ đành nổ máy đạp ga mà rời đi.
Từ Viễn Hàn quay trở về nhà liền lên giường yên giấc.
Mà Dương Mộc An lúc này hoàn toàn bị ngấm rượu, đầu óc mụ mị không nhìn rõ được cả phía trước.
Trong lúc thần thức mơ hồ, Dương Mộc An cảm nhận được mình đang được bế bổng đi.
Sau đó lại cảm nhận được bản thân nằm trên một chiếc xe, xe đang chạy với tốc độ cao.
Bởi vì rượu mà Dương Mộc An không còn tỉnh táo được, nhưng linh cảm cho cô biết nếu như không thể giữ được tỉnh táo lúc này thì sẽ gặp nguy hiểm.
Dương Mộc An cố gắng mở mắt thật rõ, nhưng mọi thứ cứ quay cuồng.
Cứ thế này thì cô có cố gắng thế nào cũng sẽ bị đánh gục bởi thứ cồn trong rượu mạnh đó.
Dương Mộc An đưa tay lên gỡ trâm cài trên đầu xuống, dùng kim gài đâm mạnh vào tay mình.
Dương Mộc An đau đớn đến nghiến răng, nhưng cách này quả thật là hiệu quả, đã có thể giúp cô tỉnh táo ra được một chút.
Dương Mộc An liếc mắt nhìn, chỉ có một người trên xe này và hắn hiện tại đang lái xe.
Con đường bên ngoài rất ít xe, có lẽ đã lái ra ngoại thành từ lâu, nếu tiếp tục đi thế này thì càng đi sẽ càng xa thành phố.
Dương Mộc An đưa tay tìm kiếm trên người, cũng may cái tên kia vẫn chưa lấy điện thoại của cô đi.
Có lẽ hắn nghĩ rằng cô bị men rượu làm cho mơ hồ, không thể làm được gì khác nên tạm vẫn chưa lục soát người cô.
Như vậy thì vẫn còn cơ hội.
Xe dừng lại trước một nhà kho cũ kỹ nằm ở sâu trong cánh rừng nhỏ, Dương Mộc An vờ như bản thân vẫn còn bất tỉnh, để cho tên kia đưa vào bên trong nhà kho.
Người đó đưa cô và, trói chặt chân rồi để cô ngồi trong một góc.
Dương Mộc An nghe thấy hắn gọi điện cho một người báo rằng đã bắt được người.
Người ở đầu dây bên kia không biết nói gì, Dương Mộc An chỉ nghe loáng thoáng được tên này hỏi lại người đầu dây bên kia rằng đêm khuya sẽ đến đưa người đi thật hay không.
Sau khi cuộc gọi kết thúc, tên đó đi ra bên ngoài canh gác, để cô lại một mình trong căn phòng trống tối om.
Dương Mộc An không rõ đối phương có ý đồ gì nhưng cô biết nếu như chờ đến khuya thì bản thân sẽ thật sự gặp nguy mất.
Bởi vì tên đó chủ quan nên không trói tay cô lại, vừa hay có thể dễ dàng lấy điện thoại ra.
Dương Mộc An không đủ sức để tháo chạy, lúc này chỉ nghĩ tới việc gọi cho Từ Viễn Hàn rồi chờ người tới cứu.
Cô nhấn số gọi, bên kia đổ chuông rất lâu mới có người nhấc máy.
Từ Viễn Hàn lúc này đang ngủ bị tiếng chuông điện thoại làm ôn nên tâm trạng thật sự không vui, vừa nhấc máy liền cộc cằn hỏi: “Ai vậy?”
Dương Mộc An nhỏ giọng, giọng nói yếu ớt không chút sức lực: “Viễn Hàn, xin anh, cứu tôi!”
Từ Viễn Hàn bật người dậy, đưa tay vò đầu.
Chuyện gì đây? Giữa đêm giữa hôm gọi đến làm phiền, lại còn đầu đuôi không rõ ràng, rốt cuộc là chuyện gì vậy chứ?
“Gì vậy? Ai thế?”
Dương Mộc An mệt nhoài cất tiếng: “Là tôi, Dương Mộc An.
Xin anh, cứu tôi.”
Từ Viễn Hàn thở hắt một hơi.
Lại diễn trò gì đây không biết.
“Ý gì? Không phải cô đang ở bữa tiệc sao.”
Dương Mộc An ngắn gọn tóm tắt cho anh nghe tình hình nguy hiểm của bản thân hiện tại, còn nói thêm rằng chỗ bị nhốt là một nhà kho ở ngoài ngoại ô thành phố,