Những ngày sau đó Dương Mộc An có thể có được một khoảng thời gian yên lặng để nghỉ ngơi trên giường.
Có lẽ Duật Hạo đã làm như lời cô nói, nhưng cũng chứng minh là Từ Viễn Hàn không hề hỏi đến.
Sống chết của cô đối với anh có lẽ không quan trọng.
Dương Mộc An nằm viện thêm bốn ngày, thân thể cũng không có vấn đề gì vì vậy cô liền xin được xuất viện.
Ngày xuất viện, cũng không có ai đến đón, là Dương Mộc An tự thu dọn đồ rồi bắt xe quay về nhà.
Nửa ngày sau đó Duật Hạo mới tới nhà tìm cô vì đến bệnh viện thăm mà không thấy người.
“Thiếu phu nhân, cô xuất viện sao không nói với tôi một tiếng, tôi cho người đến đón cô về.”
Dương Mộc An rót một cốc nước đặt trước mặt Duật Hạo.
Cô nhẹ nhàng ngồi xuống ghế, mân mê hai bàn tay.
“Không sao, không cần phiền thế.
Đúng rồi, thiếu gia của anh hiện tại đang ở đâu?”
Duật Hạo có chút khó xử nhưng vẫn tiếp lời: “Giờ này có lẽ anh ấy đang ở bệnh viện.”
“Được rồi.
Tôi có việc muốn tìm anh ấy, nếu được thì đưa tôi tới nơi có thể chờ anh ấy.”
Duật Hạo gật đầu: “Vậy tôi sẽ đưa cô đến công ty chờ trước, khoảng nửa tiếng nữa anh ấy sẽ quay về công ty.”
Dương Mộc An đứng dậy, lên lầu thay đồ sau đó cầm theo một túi đựng hồ sơ rồi cùng Duật Hạo lên xe đi đến công ty.
Duật Hạo để cô ngồi ở phòng chờ bên cạnh phòng làm việc của Từ Viễn Hàn.
Dương Mộc An ngồi một mình trong căn phòng, cảm giác im ắng và chờ đợi thật sự dày vò.
Không biết từ lúc nào lại quen với cảm giác này.
Luôn cảm thấy bản thân hoá ra chỉ là một người thừa, luôn phải đứng một góc chờ đợi người khác ban phát hạnh phúc.
Trải qua sự việc vừa rồi khiến Dương Mộc An hiểu ra rất nhiều thứ.
Cô không thể đứng yên chờ đợi mãi thế này, nếu không thể có được hạnh phúc như người bình thường nên có thì cũng phải khiến bản thân sống một kiếp không uổng.
Ngồi chờ đợi suốt nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng Từ Viễn Hàn cũng quay trở về.
Sau khi Duật Hạo báo cáo lại thì anh bảo Duật Hạo gọi cô đến phòng làm việc của mình.
Dương Mộc An đẩy cửa phòng làm việc, nhìn thấy Từ Viễn Hàn ngồi ở ghế sô pha đã chờ sẵn.
Anh nhìn cô, trong ánh mắt toàn là sự khinh rẻ và ghét bỏ.
“Có chuyện gì thì nói nhanh lên.”
Từ Viễn Hàn cất tiếng với vẻ khó chịu.
Dương Mộc An hít sâu một hơi, bước đến ngồi xuống đối diện anh.
Cô lấy trong túi ra một tập giấy, đưa đến trước mặt anh.
Từ Viễn Hàn nhíu mày: “Cái gì đây?”
Dương Mộc An điềm tĩnh đáp lời: “Là hợp đồng.
Anh có thể xem qua, vì quyền lợi của anh cũng như của tôi.
Tôi hy vọng trong lúc chúng ta còn diễn vở kịch này thì sẽ đảm bảo được những điều đó.”
Từ Viễn Hàn cầm lấy rồi lật xem.
Bên trên là một hợp đồng viết tay đơn giản, nội dung cũng chẳng có gì bất lợi đối với anh.
Điều cô mong muốn chính là trong một năm, nếu như Dương Mộc Nhiên vẫn chưa thể tỉnh lại thì cô và anh sẽ ly hôn trong âm thầm.
Nếu như trước thời hạn mà Dương Mộc Nhiên tỉnh lại, Dương Mộc An sẽ ly hôn ngay, âm thầm rời đi và không mang theo bất cứ tài sản gì.
Trong thời gian hợp đồng còn thời hạn, Dương Mộc An có quyền tự do về bất cứ điều gì, kể cả là giao du bên ngoài và Từ Viễn Hàn không có quyền cấm đoán cô về bất cứ thứ gì.
Dương Mộc An cầm lấy cốc nước, xoa xoa trên tay.
“Đương nhiên trong thời gian này, tôi sẽ không để bất cứ tin đồn nào bất lợi cho anh xuất phát từ chỗ của tôi.
Tôi sẽ làm tròn bổn phận của mình nhất có thể.
Chỉ hy vọng anh có thể để tôi tự do.”
Từ Viễn Hàn đập tờ giấy xuống bàn, quát: “Tôi lúc nào không để cô tự do?”
Dương Mộc An nhìn anh, cười khổ.
Từ Viễn Hàn đột nhiên giật mình nhận ra.
Đúng rồi, đúng là anh đã từng như thế.
Cái ngày mà anh nghĩ mình bị lừa dối rồi vứt bỏ cô vào trong căn phòng đó, Từ Viễn Hàn