Từ Viễn Hàn nhẹ nhàng kéo khoá, còn cẩn thận chỉnh sửa váy áo lại cho cô.
Ngày hôm nay, Dương Mộc An rất đẹp.
Là dáng vẻ đẹp nhất khiến Từ Viễn Hàn không thể tin vào mắt mình. m thanh sột soạt của vải, sự im lặng đầy ngượng ngùng, nếu như tất cả đều là sự thực thì thật tốt.
Cuối cùng, tất cả chỉ là sự tạm bợ.
Dương Mộc An nhìn bản thân trong gương, lộng lẫy đến mê người.
Lại nhìn người đàn ông sau lưng mình, gần như thế mà không thể chạm tới.
Dương Mộc An nở một nụ cười, khẽ giọng: “Anh không cần phải làm những điều này vì tôi đâu.”
Từ Viễn Hàn giật mình, rời tay khỏi chiếc váy.
Từ lúc nào đã bị cuốn vào sự hấp dẫn của một cô gái, bản thân lại nhận ra mình không muốn thoát ra.
Từ Viễn Hàn trầm giọng: “Tôi chỉ không muốn tốn thời gian nhiều hơn.”
Từ Viễn Hàn quay người, vén màng rời đi.
Dương Mộc An cũng không quay đầu nhìn lại.
Nhưng lúc êm ấm ngọt ngào này đến cũng nhanh, kết thúc cũng nhanh, cô lại chẳng dám níu kéo luyến lưu.
Bởi cô biết, tất cả chỉ là vay mượn, nếu bản thân quá đắm chìm, đợi đến khi trở lại hiện thực thì sẽ đau đớn biết bao.
Người giúp việc quay lại mang theo một vài món trang sức đơn giản được lựa chọn tỉ mỉ.
Đánh một lớp trang điểm nhẹ nhàng, làm một kiểu tóc đơn giản rồi kẹp lên chiếc kẹp hoa màu trắng.
Dương Mộc An cảm thấy mình giống như công chúa lọ lem, thoắt một cái liền trở nên xinh đẹp như vậy.
Dương Mộc An cùng Từ Viễn Hàn đi đến buổi tiệc.
Đầu buổi tiệc, Từ Viễn Hàn mở đầu bằng một bài phát biểu dài.
Dương Mộc An ngồi ở ghế gần sân khấu, vẫn luôn chăm chú lắng nghe.
Sau buổi phát biểu, Từ Viễn Hàn lại mãi chào hỏi với những người khác, Dương Mộc An vẫn yên ổn ngồi ở đó đợi, đợi đến bụng cũng sôi cồn cào.
Dương Mộc An nhìn xung quanh, quyết định rời khỏi chỗ ngồi tìm thức ăn.
Cô bước tới bàn để đồ ăn, trong lúc đang chuyên tâm chọn món thì nghe một giọng nói vang bên tai.
“Tôi hy vọng các người thích món quà mà tôi tặng.”
Dương Mộc An giật mình quay đầu nhìn, lại không tìm được là ai.
Ở trong sảnh tiệc có rất nhiều người, cô chỉ biết người nói với mình là giọng nữ, cũng không xác định được rõ ràng.
Nghĩ bụng có lẽ là nhầm lẫn nên Dương Mộc An cũng không suy nghĩ nhiều.
Từ Viễn Hàn nói chuyện ở bên kia xong lại đi qua tìm cô.
“Sao rồi, đói rồi hả.”
Dương Mộc An giật mình nhìn qua Từ Viễn Hàn, cười đáp: “Có một chút.”
Từ Viễn Hàn gật đầu, kéo ghế ngồi xuống đối diện.
“Ăn xong thì khiêu vũ cùng tôi một bài.”
Dương Mộc An gật đầu, cố gắng ăn thật nhanh để không lỡ thời gian của anh.
Sau khi ăn xong, Từ Viễn Hàn nắm tay Dương Mộc An bước ra giữa sảnh tiệc.
Nhạc vang lên, Từ Viễn Hàn một tay ôm vòng qua eo cô, một tay nâng tay cô.
Uyển chuyển theo bước nhạc, sự hoà hợp giống như trời sinh.
Dương Mộc An hạ mi mắt, lúc này trong lòng cô lại chẳng có chút rung động nào.
Kỳ lạ, lòng cô bình thản đến lạ.
Kết thúc điệu nhạc, Từ Viễn Hàn còn chưa buông tay Dương Mộc An ra thì cửa lớn sảnh tiệc đã bật mở tung.
Một đội