Từ Thiên thở dài.
Sự cố chấp này anh ta hiểu được, chỉ là không đành lòng nhìn cô thế này.
Sự hy sinh của cô sẽ có ai biết không? Đến cùng không phải chỉ càng khiến bản thân kiệt quệ thêm thôi sao.
Từ Thiên rót cho cô một cốc nước ấm.
“Tại sao không nghĩ đến việc điều trị? Biết đâu chừng…”
Dương Mộc An lắc đầu, bàn tay nâng cốc nước một cách chậm rãi.
Cô cười khổ: “Cơ thể em thế nào em biết rõ, giờ làm gì cũng vô ích cả thôi.”
Từ Thiên nhìn cô, anh ta thở dài tựa đầu vào sau ghế.
“Tại sao em có thể tàn nhẫn đến thế?”
Dương Mộc An lộ vẻ ngạc nhiên mà hỏi lại: “Em tàn nhẫn lúc nào?”
Từ Thiên nhìn cô, ánh mắt chan chứa tình cảm.
Biết làm sao đây, cô gái trước mắt giống như một đoá bồ công anh trước gió.
Không thể động mạnh, không biết phải nâng niu thế nào.
Nhưng chỉ cần một cơn gió mạnh là sẽ cuốn tung tất cả.
Tâm trạng Từ Thiên lúc này càng bất lực.
Muốn nâng niu lại không biết phải nâng niu thế nào.
Lại sợ gió từ đâu kéo đến sẽ khiến đoá hoa vỡ tung vào không trung, không thể nào tìm lại.
Cảm giác bất lực lại chỉ có thể đứng im.
Biết rõ là đau đớn vẫn phải chờ đợi.
Loại cảm giác này, khó chịu đến nhường nào.
“Con người rốt cuộc phải tàn nhẫn đến mức nào mới ngay cả bản thân cũng từ bỏ.
Tôi tự hỏi em rốt cuộc là nhẫn tâm đến mức nào.”
Dương Mộc An cuối cùng cũng hiểu ra lời mà Từ Thiên muốn nói.
Hoá ra không phải nói cô tàn nhẫn với người khác mà là tàn nhẫn với chính bản thân cô.
Cũng đúng, từ đầu đến cuối hình như cô chưa từng làm điều gì đó cho bản thân mình.
Có lẽ bởi vì là một người con nên lúc nào cũng muốn nghĩ cho bố mẹ.
Lại có lẽ vì là một người chị nên phải luôn hiểu cho em mình.
Lại cũng có thể bởi vì bản thân được tồn tại nên ép mình thấu hiểu cho người khác.
Mà từ đầu đã quên mất việc thấu hiểu cho chính bản thân mình.
Về lâu về dài đã quên mất bản thân mình mà tâm trí chỉ còn nghĩ đến cho người khác.
“Nếu thời gian còn có thể kéo dài thêm, em sẽ làm một điều gì đó vì chính bản thân em.”
Dương Mộc An gượm một lát, lại mỉm cười nói tiếp: “Nhưng mà tiếc là thời gian không đợi em nữa.”
Từ Thiên thở dài.
Có lẽ, thời gian trong vô tình đã bỏ qua rất nhiều người.
Mà hiện tại nhìn lại, bản thân Từ Thiên cũng đã bỏ lỡ rất nhiều cơ hội.
Có những bỏ lỡ là điều tốt đẹp, sẽ không cảm thấy tiếc nuối.
Nhưng lại có những thứ bỏ lỡ một lần, cả đời sau đều không quên được cảm thấy tiếc nuối.
Trải qua hơn hai tháng điều trị và phục hồi chức năng ở bệnh viện, Dương Mộc Nhiên đã hoàn toàn đi đứng, hoạt động như bình thường.
Tuy sức khoẻ vẫn còn yếu nhưng bác sĩ đã nói kiến nghị để cô ấy tiếp tục được chăm sóc tại nhà.
Như vậy cũng thoải mái hơn so với việc ở bệnh viện.
Từ Viễn Hàn đưa Dương Mộc Nhiên quay về Dương Gia ở cùng với Dương Mộc An.
Từ sau chuyện lần trước, mỗi khi anh gặp Dương Mộc An đều là