Từ Viễn Hàn từ chỗ Từ Sâm rời đi, đến khách sạn kia tìm Dương Mộc An.
Sỡ dĩ anh có thể xuất hiện kịp lúc cũng là nhờ may mắn.
Lúc xe của Tằng Thuỵ rời đi từ trong rừng, tiếng nổ máy đã thu hút sự chú ý của anh.
Tuy rằng đó chỉ là âm thanh rất nhỏ nhưng Từ Viễn Hàn có chút nhạy cảm với âm thanh nên đã nghe thấy.
Anh hoài nghi về việc có người xuất hiện trong khu rừng vào lúc đêm khuya như thế nên liền cho người đi theo.
Quả thực đã trông thấy Dương Mộc An đi vào khách sạn.
Từ Viễn Hàn gấp gáp muốn cứu người nhưng vẫn sợ đánh rắn động cỏ, quyết định mai phục bên ngoài chờ đến khi trời sáng.
Đến lúc sáng đã chờ được Tằng Thuỵ ra ngoài liền vào cứu Dương Mộc An.
Cũng chính cô là người nói cho anh biết tình hình hiện tại là như thế nào.
Từ Viễn Hàn trên đường đến nơi đã liên lạc với thư ký riêng của Từ Sâm, thuyết phục ông ta nói chi mình nghe câu chuyện của nhiều năm trước.
Mọi chuyện cũng xem như là không quá muộn màng đến mức không thể cứu vãn.
Dương Mộc An hiện tại đang ở trong ngôi biệt thự của anh, anh vốn muốn để cô nghỉ ngơi ở đó tạm đợi khi mọi chuyện kết thúc sẽ cùng cô nói rõ một vài chuyện.
Từ Viễn Hàn trải qua những lời của Từ Sâm nói, phát hiện ra một điều.
Có những chuyện nói ra càng sớm càng tốt, để lỡ mất không biết đến khi nào mới có thể nói ra.
Anh đột nhiên sợ mình đến cả cơ hội để nói cũng không còn.
Trước khi quay về tìm Dương Mộc An, Từ Viễn Hàn muốn đến gặp Dương Mộc Nhiên trước.
Anh cuối cùng cũng nghĩ thông suốt.
Từ Viễn Hàn đến gặp Dương Mộc Nhiên, nói với cô ấy rằng mình có điều muốn nói.
Dương Mộc Nhiên nghe xong chỉ mỉm cười, nói muốn cùng anh ngắm hoàng hôn một lần.
Từ Viễn Hàn cùng Dương Mộc Nhiên đến chân núi, ngồi trên một phiến đá nhìn ra phía xa.
Dương Mộc Nhiên nhìn anh, mỉm cười: “Có phải anh muốn nói với em về chuyện của chị hay không?”
Từ Viễn Hàn chút ngạc nhiên.
Anh còn chưa mở lời, quả thật có chút không biết nên mở lời như thế nào mới đúng.
Vậy mà Dương Mộc Nhiên lại chủ động nhắc đến trước.
Điều này khiến cho Từ Viễn Hàn không biết phải làm thế nào mới gọi là đúng.
“Em biết cả rồi sao?”
Dương Mộc Nhiên vẫn điềm đạm: “Em nhìn ra được mà.
Chúng ta ở bên nhau lâu như vậy, nếu em còn không nhìn ra được anh nghĩ gì thì cũng uổng phí quá rồi.”
Từ Viễn Hàn hạ mi mắt.
“Là anh có lỗi với em.
Anh nợ em tình cảm, lại nợ cô ấy cả một đời.
Có phải em cũng thấy anh rất khốn nạn hay không?”
Từ lúc tỉnh lại, Dương Mộc Nhiên đã nhận ra sự thay đổi của Từ Viễn Hàn.
Cô ấy nhận ra, ánh mắt của anh không còn đặt trên người của cô ấy nữa.
Mà nay từ đầu cô ấy cũng biết, ánh mắt anh dành cho cô ấy vốn chẳng phải ánh mắt của người yêu dành cho nhau.
Dương Mộc Nhiên sớm nhận ra, chỉ