Hồi năm nhất đại học.
Đinh Mật nắm chặt hai chiếc thẻ trong tay, một tấm là Chu Thanh và Tiết Chấn đưa cô, bên trong có mười vạn, một tấm là học bổng của Lục Thời Miễn, hai vạn.
Cô chưa hề động đến hai tấm thẻ này, mấy nghìn tệ những năm trước tiết kiệm được đủ cho cô nộp học phí một năm, cộng thêm số tiền đi làm thêm hồi nghỉ hè, cô vẫn còn phí sinh hoạt hai tháng, khi Lục Thời Miễn đến thăm cô vào dịp nghỉ Quốc khánh, cô đã rơi vào trạng thái trầm uất.
Ở đại học H, ngoài Hàn Tiêu, còn có mấy người khác đến từ Nhất Trung Giang Châu, họp hội đồng hương có mời cô mấy lần, cô đều không đi.
Lục Thời Miễn đến thành phố C kiểm tra tình hình của cô, cô biết tình hình của mình rất tệ, ngày qua ngày nhạt nhẽo vô vị, không hôm nào có tinh thần, làm chuyện gì cũng thấy buồn tẻ, đêm đêm mất ngủ,…
Bảy ngày nghỉ, Lục Thời Miễn không chỉ gặp bạn bè của cô, cậu còn đưa cô đi tham gia họp đồng hương.
Ban đầu Hàn Tiêu gọi điện cho cô, cô đang tắm ở khách sạn, Lục Thời Miễn nhìn một hồi, loáng thoáng thấy cái tên này hơi quen, không thể trách cậu, chỉ bởi trí nhớ quá tốt, bức thư tình năm ấy, cậu chỉ quét mắt nhìn một cái, nhưng vẫn nhớ rõ.
Điện thoại đổ chuông đến lần thứ ba, Đinh Mật ló đầu ra khỏi nhà tắm, mặt ửng hồng vì hơi nước: “Lục Thời Miễn, điện thoại em đang kêu phải không?”
Lục Thời Miễn tựa vào ghế, ngẩng đầu nhìn, rất muốn vò mái tóc ướt rượt của cô: “Ừm.”
Điện thoại lại đổ chuông.
“Ai vậy?”
“Hàn Tiêu.”
“…”
Đinh Mật ngẫm nghĩ, cuối cùng vẫn nói: “Anh nghe máy giúp em đi.”
Sau khi cô từ chối tham gia họp đồng hương lần trước, Hàn Tiêu đã rất lâu không liên lạc với cô, có lẽ bây giờ có việc gấp gì chăng?
Lục Thời Miễn nhìn cô, nghiêng người cầm điện thoại của cô ở trên bàn lên.
Hồi ấy điện thoại của cô vẫn là kiểu nắp gập, Lục Thời Miễn mở ra, ấn nút nghe máy, trầm giọng: “Xin chào, Đinh Mật hiện không tiện nghe máy, cậu gọi lại sau nhé.”
Đinh Mật đỏ mặt: “…”
Cái gì mà cô hiện không tiện nghe máy!
Hàn Tiêu ở đầu bên kia: “…”
Người… người… người đàn ông này là ai???
Giọng hình như hơi giống… Lục Thời Miễn?
Đúng rồi, nghỉ Quốc khánh, chắc Lục Thời Miễn đến thăm Đinh Mật, một câu “không tiện nghe điện thoại” thật sự có thể khiến người ta tưởng tượng ra rất nhiều thứ, Hàn Tiêu xấu hổ: “Ồ, được…”
Lục Thời Miễn: “Tạm biệt.”
“A… khoan đã…”
Hàn Tiêu đột nhiên gọi to.
Lục Thời Miễn thoáng nhíu mày, liếc cô gái nhỏ đang bám vào cửa đã lộ ra đầu vai gầy gò trắng trẻo, có chút tự giác nào không vậy? Hay là lại định dụ dỗ cậu?
Đầu máy bên kia, Hàn Tiêu ngượng ngùng nói: “Cậu là Lục Thời Miễn phải không? Ừm… tớ muốn rủ Đinh Mật cùng tham gia họp đồng hương, nếu cậu cũng ở Giang Châu, cậu có thể cùng đến không? Có mấy người chắc cậu cũng quen, đều là học sinh cũ của Nhất Trung Giang Châu chúng ta.”
“Họp đồng hương?”
“Ừm.”
“Được, địa điểm ở đâu?”
Đinh Mật nghe vậy vội rụt đầu vào, tựa cửa mím môi, rồi lại thở dài.
“Cảm ơn, đến lúc đó tôi và Đinh Mật sẽ đến.”
Đinh Mật cúi đầu nhìn chằm chằm ngón chân mình, lòng nghĩ, hỏng bét.
Bản thân lúc này quả là hỏng bét.
Tắm rửa xong, cô mặc quần áo ngủ đi ra, Lục Thời Miễn nắm tay cô, kéo cô ngồi lên đùi mình. Đinh Mật ngồi trên chân cậu, dáng vẻ ngoan ngoãn nhận sai. Lục Thời Miễn lấy khăn trên
tay cô, lau tóc cho cô, động tác không quá dịu dàng: “Tối mai đi tham gia họp đồng hương nhé?”
Đinh Mật không dám từ chối, sợ cậu lo lắng, ngoan ngoãn đáp: “Vâng.”
Lục Thời Miễn liếm mép, không nói gì nữa, để cô đi cầm máy sấy tóc đến.
Đinh Mật lại vào phòng tắm lấy máy sấy tóc ra, cúi đầu trước mặt cậu, để cậu sấy tóc cho cô.
Một lát sau, Lục Thời Miễn bỏ máy sấy tóc xuống, đi tắm.
Tắm xong, cậu mặc quần áo thể thao, vén chăn lên, ôm Đinh Mật từ phía sau.
Đinh Mật quay người lại, ngước mắt nhìn cậu.
Lục Thời Miễn cúi đầu cảnh cáo: “Đinh Tiểu Mật, không được nghịch.”
Mấy tối nay, Đinh Mật cứ quấy rối, hai người ngủ chung một giường, dẫu cậu có giỏi khống chế thế nào, cấm dục cỡ nào, cũng có lúc khó lòng kiềm chế. Đinh Mật bĩu môi: “Biết rồi…”
Lục Thời Miễn nhếch mép, cúi đầu hôn cô.
Cậu không dám hôn quá lâu, kết thúc liền ấn đầu cô vào lồng ngực: “Ngủ đi.”
“Ừa…”
Đinh Mật bị cậu ôm chặt cứng, không dám lỗ mãng.
Một lát sau…
“Lục Thời Miễn, thế này em không ngủ được.”
Cậu ôm quá chặt, thân thể lại vừa nóng vừa cứng, hệt như một cái lò.
Lục Thời Miễn mím chặt môi, lùi về sau một chút, buông cô ra. Đinh Mật vội điều chỉnh tư thế, len lén ngẩng đầu nhìn cậu, phát hiện cậu đang nhìn mình chằm chằm, “Nhìn gì?”
Giọng khô khốc.
Đinh Mật: “…Cần em rót cho anh cốc nước không?”
Nước có đá.
Lục Thời Miễn cười lạnh, nằm ngửa ra, duỗi ngang chân dài tay dài: “Đi đi, thêm mấy viên đá.”
“Đã rõ!”
Đinh Mật nhanh chóng bò xuống giường, rót một cốc nước, sau đó mở tủ lạnh lấy thêm mấy viên đá bỏ vào cốc.
Không biết Lục Thời Miễn đứng sau lưng cô từ bao giờ, cậu nhận cốc nước, ngẩng đầu uống cạn, vỗ đầu cô: “Đi ngủ.”
Dứt lời, quay gót đi vào phòng tắm.
Đinh Mật hơi buồn ngủ, thời gian qua cô mất ngủ trầm trọng, giấc ngủ vẫn luôn không tốt, nhưng sau khi Lục Thời Miễn đến, cô ngủ ngon kỳ lạ, nhắm mắt chẳng bao lâu đã thiếp đi, ngay cả Lục Thời Miễn quay lại lúc nào cũng không biết.
Lục Thời Miễn ở trong phòng tắm tự giải quyết xong, đi ra phát hiện cô đã nghiêng người ôm chăn ngủ ngon lành.
Cậu rón rén nằm xuống bên cạnh cô, ôm cô vào lòng.
“Đinh Tiểu Mật.”
“…”
“Ngủ rồi?”
“…”
Ngủ sâu thật, cậu cong khóe môi, hôn lên tóc cô.