Lục Thời Miễn về lại Bắc Kinh.
Phòng ký túc của cậu có bốn người, cậu và Từ Khiên vừa hay ở chung một phòng, hai người còn lại đều đến từ nơi khác, ngoại trừ cậu đến thành phố C, ba người kia đều không về nhà.
Trương Vy vừa thấy cậu đã cao giọng: “Hây, anh Miễn về rồi à?”
Lục Thời Miễn đặt vali cạnh bàn, ừ đáp tiếng.
“Thế nào? Kịch liệt với bạn gái lắm nhỉ? Yêu xa cơ mà…” Trương Vy cười hì hì hỏi, cậu ta rất tò mò, Lục Thời Miễn vừa vào học đã được rất nhiều người theo đuổi, nhưng cậu chưa gì đã thông báo mình có bạn gái rồi.
Biết bao trái tim thiếu nữ khắp trường tan vỡ.
Một bạn cùng phòng khác – Ngụy Tông cũng cười: “Bỉ ổi quá đấy mày.”
Trương Vy: “Đậu, lúc Lục Thời Miễn không ở đây, mày đã nói những gì?”
Lục Thời Miễn cười nhạo, mặc kệ họ, nhìn quanh: “Từ Khiên đâu?”
“À, giáo sư tìm cậu ta rồi.”
“Này, anh Miễn, cho bọn này xem ảnh bạn gái đi?”
“Đúng đấy.”
Bọn họ tò mò muốn chết, bạn gái của tài tử khoa Máy tính rốt cuộc trông thế nào? Xinh đẹp hơn hoa khôi khoa họ không? Hoặc là so với hoa khôi trường? Hỏi Từ Khiên thì cậu nói: “Có hai má lúm, cười ngọt như đường.”
Không có lấy một tấm ảnh.
Lục Thời Miễn liếc họ một cái, trong máy cậu có ảnh của Đinh Mật, đều do Đỗ Minh Vy dùng máy ảnh để chụp, nhưng cậu không quen chia sẻ những thứ này với người khác, chỉ khi bản thân nhớ cô thì mở ra ngắm.
Hồi ấy chất lượng camera điện thoại không cao, điện thoại cậu cũng có mười mấy tấm ảnh của Đinh Mật.
Lục Thời Miễn thong thả sắp xếp đồ đạc: “Chẳng phải bạn gái của mấy cậu, xem gì mà xem.”
“Má…”
“Giấu kỹ vãi.”
Sau này lại có nữ sinh gọi điện đến ký túc xá, hoặc là nhờ Trương Vy và Ngụy Tông làm cầu nối, hai người đều nói thẳng: “Anh Miễn bọn tôi có bạn gái rồi, cực kỳ bền chặt, không lung lay nổi đâu.”
“Từ Khiên? Từ Khiên cũng có bạn gái rồi, đang ở Mỹ đấy, vừa cao vừa xinh, có ngu mới chia tay!”
…
Cuộc sống của Đinh Mật lại quay về quỹ đạo bình lặng, bác sỹ tâm lý Lục Thời Miễn mời cho cô gần như ngày nào cũng liên lạc với cô, Đinh Mật cũng cực kỳ phối hợp điều trị.
Cuối tháng 10, Đinh Mật đang chuẩn bị tìm việc làm thêm, bạn cùng phòng Lưu Tiêu hỏi cô: “Đinh Mật, em họ tớ lớp 11, học Anh kém tệ, đang muốn tìm gia sư, trả lương đúng hạn, cậu có đồng ý giúp không? Cách trường mình gần lắm.”
Tiền lương không tồi, tốt hơn công việc làm thêm cô tìm ở bên ngoài rất nhiều, Đinh Mật đồng ý không chút do dự, như vậy, cô đã có tiền sinh hoạt cơ bản cho mỗi tháng.
Đinh Mật cố gắng điều chỉnh tâm trạng, cuộc sống sinh viên của cô dần trở về quỹ đạo đúng đắn.
Nghỉ đông.
Đinh Mật vẫn ngồi tàu hỏa quay về.
Lục Thời Miễn nghỉ muộn hơn cô, cô kéo vali, tự bắt xe về Tinh Hải Thành.
Nơi này không có ai ở một thời gian dài, nhưng Lục Thời Miễn đã cho người quét dọn trước, không hề có bụi bặm tích tụ, cô bỏ va li xuống, nằm liệt trên sofa, nhắn tin cho Lục Thời Miễn, báo với cậu là cô đã về đến nhà.
Lục Thời Miễn trả lời.
[Nghỉ ngơi cẩn thận, nhớ ăn cơm đúng giờ, anh vẫn đang học.]
Đinh Mật không nhịn được bật cười, nhớ có một lần, hai người nhắn tin với nhau trong giờ học, Lục Thời Miễn bị giáo sư gọi đứng dậy trả lời câu hỏi, Từ Khiên kể chuyện này cho cô.
[Vâng.]
Đinh Mật đi tắm rửa, ngủ khoảng nửa tiếng, tỉnh dậy đã là sáu giờ, cô gọi điện cho Đỗ Minh Vy, nước ngoài được nghỉ đông sớm hơn trong nước, Đỗ Minh Vy đã về nước, hai người hẹn nhau cùng đi ăn uống dạo phố.
Xa cách lâu ngày, cả hai vừa gặp đã ôm chầm lấy nhau.
Đỗ Minh Vy lại xinh hơn, cao một mét bảy, dáng người thon thả, để tóc dài uốn xoăn và nhuộm màu hạt dẻ đang rất hot hồi bấy giờ, đã thế da cô còn trắng, trông cực kỳ xinh đẹp. Đinh Mật chỉ mái tóc mới dài đến ngang vai của mình: “Bao giờ tóc tao mới dài được như mày nhỉ, tao cũng muốn làm xoăn.”
Sau kỳ nghỉ Quốc khánh, Đinh Mật bắt đầu nuôi tóc dài, hiện tại đã dài được kha khá.
Đỗ Minh Vy cười xoa đầu cô: “Đưa mày đi sửa đuôi tóc nhé?”
Đinh Mật cũng định vậy: “Ừ.”
Hai người không nhắc đến chuyện thi đại học, Đỗ Minh Vy thấy cô cũng ổn, lòng yên tâm, càng không nhắc lại.
Ăn uống no đủ, đi cắt tóc, dạo phố, mua quần áo mới.
“Mày đến Bắc Kinh chưa?” Đinh Mật hỏi.
“Chưa…” Đỗ Minh Vy cười, “Từ Khiên cứ bảo tao qua đó, nhưng bố mẹ tao hỏi tao đến Bắc Kinh làm gì, tao lại không trả lời được…”
“Mấy ngày nữa họ về rồi, đến lúc đó bọn mình cùng nhau ra sân bay đón.”
Đinh Mật khấp khởi mừng vui.
Đã hơn hai tháng cô không gặp Lục Thời Miễn.
Đỗ Minh Vy với Từ Khiên còn lâu hơn, quá nửa năm không gặp, ngẫm nghĩ cũng thấy kích động: “Được, tao lái xe.”
Lần này trở về, gia đình Đỗ Minh Vy mua cho cô một chiếc xe, Đỗ Minh Vy tập mấy lần, đã có thể lái ra đường.
Hai ngày sau, Lục Thời Miễn và Từ Khiên ngồi chuyến bay mười giờ sáng trở về, hạ cánh lúc mười hai rưỡi, Đinh Mật và Đỗ Minh Vy ra khỏi nhà từ lúc hơn mười rưỡi, bởi vì Đỗ Minh Vy lái chậm, một tiếng đi đường, cô phải chạy mất tiếng rưỡi, không may kẹt xe lại lỡ giờ.
Mười hai giờ chưa, hai người thuận lợi đến được bãi đỗ xe của sân bay, lúc dừng xe, Đỗ Minh Vy vẫn chưa thành thạo kỹ thuật đụng phải chiếc xe bên cạnh, ầm một tiếng, cả hai cô gái đều giật nảy mình, Đinh Mật hoảng sợ: “Tông vào rồi…”
Đỗ Minh Vy cũng hơi sợ, lát nữa để Từ Khiên biết, nhất định sẽ mắng cô.
Cô an ủi Đinh Mật: “Không sao…”
“Xuống xe xem thế nào.”
“Ừm.”
Đuôi xe cô tông vào cửa xe Mercedes-Benz bên cạnh, lõm mất một mảng.
Đỗ Minh Vy bất đắc dĩ đỗ xe xong, nghĩ cách liên hệ với chủ xe, Lục Thời Miễn và Từ Khiên sắp hạ cánh, cô đành cài tờ giấy viết số điện thoại liên lạc vào tay cầm cửa xe.
Hai cô gái nhỏ vội vã chạy vào sân bay.
Lục Thời Miễn và Từ Khiên đều mặc áo khoác đen, dáng người cao ráo, kéo vali đi ra, thiếu niên ngời ngời, lại có thêm chút phong vị đàn ông, cực kỳ thu hút.
Đinh Mật thấy có cô gái liếc trộm Lục Thời Miễn, bĩu môi, thấy mãi thành quen.
Chàng trai của cô thật là, đi đến đâu thu hút đến đó.
Đỗ Minh Vy hồi hộp kéo tay Đinh Mật: “Mật Mật, tao xinh không?”
Đinh Mật cười: “Xinh, cả cái sân bay này tao không thấy ai xinh hơn mày hết.”
Cô biết, đôi bên lâu ngày gặp lại, tâm trạng đều như nhau.
Đinh Mật chớp mắt, nghiêm túc hỏi: “Vậy tao xinh không?”
Đỗ Minh Vy ôm vai cô: “Vừa xinh xắn vừa dễ thương, cười ngọt như mật, cả cái sân bay này tao không thấy ai cười xinh hơn mày.”
Hai cô gái nhìn nhau, đồng thời phì cười.
Lục Thời Miễn cậy dáng cao, chẳng mấy chốc đã nhìn thấy Đinh Mật và Đỗ Minh Vy, cậu hất cằm chỉ: “Bên kia.”
Từ Khiên vội nhìn sang, quả nhiên trông thấy Đỗ Minh Vy.
Lại… xinh đẹp hơn!
Hồi ấy điện thoại thông minh chưa phổ biến, điện thoại thông thường không thể gọi video, may mà máy tính thì được. Khi có thời gian, Lục Thời Miễn và Đinh Mật sẽ gọi video trên máy tính, Từ Khiên và Đỗ Minh Vy yêu xa hai nước, bình thường gọi điện thoại quốc tế rất đắt, vậy nên đa phần
cũng phải dựa vào những cuộc gọi video mới có thể tạm thời giải tỏa nỗi nhớ nhung.
Đinh Mật và Đỗ Minh Vy cũng đã nhìn thấy họ.
Hai người mừng rỡ vẫy tay.
Lục Thời Miễn nhìn mái tóc dài ngang vai của cô, khóe môi cong lên, đừng vẫy nữa, ngốc chết đi được.
Lục Thời Miễn và Từ Khiên bước tới, Đinh Mật cười với họ, nhìn Lục Thời Miễn, lúm đồng tiền như ẩn như hiện: “Anh mệt không?”
“Không.”
Cậu vò tóc cô, ngón tay khớp đốt rõ ràng thuận thế vuốt từ đỉnh đầu xuyên qua từng lọn tóc.
Tóc cô dài hơn không ít.
Bên cạnh…
Đỗ Minh Vy và Từ Khiên nhìn nhau, Đỗ Minh Vy cắn môi mỉm cười, lại quay mặt đi, Từ Khiên thì cười toe toét, hai người đều cười có vẻ ngốc nghếch, đại khái là vì quá lâu không gặp, tuổi trẻ non nớt, ít nhiều có phần lúng túng.
Hai cặp đôi, mỗi bên đều có tâm tình kích động và hưng phấn lẫn lộn của riêng mình, đứng suốt mấy phút.
Đinh Mật kề sát Lục Thời Miễn, cười nhìn hai người bên cạnh, lặng lẽ véo lưng Đỗ Minh Vy.
Nói gì đi chứ.
Từ Khiên cúi đầu, cười khan, bước lên trước một bước, ôm Đỗ Minh Vy vào lòng: “Sao vậy, thấy trai Tây nhiều nên quên cả bạn trai mình rồi à?”
Tim Đỗ Minh Vy đập thình thịch, lập tức nắm tay đấm cậu: “Anh im ngay.”
Nói đoạn, chẳng thể kìm lòng cười rộ lên.
Gặp cậu, cô thật sự rất vui.
Cảm giác vui sướng hân hoan như sắp trào ra khỏi lồng ngực.
Từ Khiên cười, thoáng mím môi, cúi đầu nhìn cô: “Em lái xe đến?”
Cậu vừa dứt lời, điện thoại của Đỗ Minh Vy chợt đổ chuông.
Đỗ Minh Vy nhìn dãy số xa lạ, tim giật đánh thót, xong rồi, chắc là chủ nhân của chiếc xe nọ gọi tới.
Nghe máy, quả nhiên…
Là giọng đàn ông rất dễ nghe: “Xin chào, tôi thấy số điện thoại cô cài ở cửa xe tôi.”
“À, xin lỗi… anh đợi tôi một lát, tôi lập tức qua ngay.”
Đỗ Minh Vy vội đáp, lại nói thêm mấy câu, cúp máy, cô mếu máo: “Lúc nãy em đỗ xe bị va vào chiếc xe bên cạnh, hiện tại người ta gọi tới… chúng ta qua đó đi.”
Xe cô có bảo hiểm, chiếc xe kia chắc cũng có, nhưng vẫn phải xử lý.
Từ Khiên nhíu mày: “Chỗ đỗ xe rộng như thế mà em cũng va vào được? Kỹ thuật như vậy mà còn dám lái xe đến sân bay, em không muốn sống nữa hả?”
Đỗ Minh Vy tủi thân, lườm cậu: “Chẳng phải em vì đón anh à? Em lái xe rất ổn, đỗ xe không giỏi mà thôi.”
Từ Khiên: “…”
Không đúng, biết bao lâu mới gặp nhau, không thể cãi vã.
Sắc mặt cậu dịu lại, nhìn cô: “Được rồi, tại anh lo lắng quá. Đi thôi, anh qua đó với em.”
Lục Thời Miễn ôm Đinh Mật: “Đi cùng đi.”
Bốn người cùng nhau ra bãi đỗ xe, người đàn ông nọ mặc áo choàng đen, khoảng ba mươi tuổi, trưởng thành anh tuấn, trông thấy mấy thiếu niên trẻ tuổi thì mỉm cười, đều là học sinh à, có điều…
Anh ta nhìn sang chiếc xe bên cạnh, một cô gái mười tám, mười chín tuổi mà lái một chiếc xe bảy, tám mươi vạn, hẳn là con nhà giàu.
Đỗ Minh Vy xấu hổ nhìn anh ta: “Xin lỗi vì đã đâm vào xe của anh.”
Lục Thời Miễn biết xe của người đàn ông này phải hơn hai trăm vạn, cho dù chỉ sây sát một ít, phí sửa chữa cũng không đơn giản, huống chi là hỏng ở cửa xe.
Từ Khiên ôm vai Đỗ Minh Vy, nói: “Chúng tôi chịu trách nhiệm, anh xem nên xử lý thế nào?”
Người đàn ông cười: “Giải quyết cá nhân thôi, sửa xe xong tôi sẽ liên lạc với cô gái này.”
Anh ta nhìn Đỗ Minh Vy, ý cười bên khóe môi không giảm.
Từ Khiên bất giác thấy buồn bực, bỏ ba lô xuống, lấy giấy và bút, viết số của mình ra: “Sửa xe xong anh hãy liên lạc với tôi.”
Người đàn ông nhìn cậu một cái, cười nhạt nhận lấy.
Từ Khiên gật đầu, Đỗ Minh Vy vẫn thấy xấu hổ, lại cười hối lỗi.
Người đàn ông đáp: “Được.”
Anh ta mỉm cười, mở cửa lên xe rồi đi mất.
Từ Khiên nhìn Đỗ Minh Vy: “Người đi rồi em còn nhìn cái gì? Đưa chìa khóa cho anh.”
Đỗ Minh Vy bĩu môi, đưa chìa khóa cho cậu.
“Lên xe đi.”
Lục Thời Miễn nói: “Tao với Đinh Mật bắt xe về.”
Đinh Mật vội gật đầu: “Đúng vậy.”
Khó khăn lắm hai người họ mới gặp nhau, cô và cậu không làm bóng đèn nữa.
Đỗ Minh Vy lườm cô: “Mất bao lâu đâu, mau lên xe đi.”
Lục Thời Miễn một tay ôm Đinh Mật, một tay kéo vali, quay người đi, chẳng thèm nhìn Đỗ Minh Vy.
Từ Khiên kéo Đỗ Minh Vy lại, cúi đầu cười: “Kệ họ, chúng ta đi thôi.”
Với tính cách của Lục Thời Miễn, đã nói không ngồi thì sẽ không ngồi, huống chi… cậu cũng rất muốn ở riêng với cô, nhớ cô da diết.
Đỗ Minh Vy quay đầu liếc cậu, cắn môi: “Được rồi.”
Hai người lên xe.
Từ Khiên ngồi vào buồng lái, Đỗ Minh Vy ngồi ghế phụ.
Hai người lặng im một hồi, chung quy đã lâu không gặp, vừa như có phần xa lạ, vừa là nhung nhớ khôn nguôi, cảm giác ấy rung động lại tinh tế, tim Đỗ Minh Vy đập dồn dập, giống hệt cảm giác hồi mới ở bên nhau.
Cô gọi cậu: “Này…”
Không nói gì ư?
Hoặc là… làm gì đó?
Lòng cô chợt thoáng mất mát.
Từ Khiên đột nhiên quay đầu nhìn cô, ngay giây sau đó, cậu giữ lấy vai cô, lấn người tới, hôn môi cô.
Tim Đỗ Minh Vy đập như trống dồn, hàng mi run rẩy, khe khẽ đấm lên ngực cậu, đoạn vòng tay ôm cổ cậu. Thế này mới đúng.
Ngàn vạn xa cách mong ngày gặp lại, chỉ có nụ hôn quấn quýt mới có thể tạm thời xua tan nỗi nhớ mong.
Từ Khiên hôn cô rất mãnh liệt, dần có phần trúc trắc, Đỗ Minh Vy cũng vậy, thở hổn hển.
Thật lâu sau, hai người mới tách ra, mặt Đỗ Minh Vy đỏ rực, trông rất đẹp.
Từ Khiên vuốt má cô, thấp giọng nói: “Đỗ Minh Vy, anh rất nhớ em.”