Dịch: Hoài Dương
Sắp tan học, đại biểu các môn phải đến văn phòng nhận đề thi thử. Một lúc sau, Đinh Mật ôm đề tiếng Anh quay lại, bắt đầu phát từ tổ một.
Lúc phát đến bàn 3, tổ ba, Khương Khả Du liếc cô vẻ khó chịu.
Đinh Mật ù ù cạc cạc, mẩu giấy kia cô có đọc đâu, cũng chẳng phải cô bảo Lục Thời Miễn không trả lời.
Về lại chỗ ngồi, trên bàn đã có đến mấy tờ đề, Đinh Mật vừa xếp đề vừa hạ giọng hỏi: “Khương Khả Du hẹn cậu đi xem phim à?”
Lục Thời Miễn vốn đang kiểm đề, nghe thấy câu này, nghiêng đầu liếc cô: “Cậu muốn xem phim?”
Đinh Mật nghĩ đến dịp 1/5 mấy tháng trước, đúng là cô muốn hẹn cậu đi xem phim thật, cúi đầu đếm đề, thầm nghĩ vẫn có thể bớt chút thời gian đi xem một bộ phim, thế nên gật đầu: “Muốn.”
Lục Thời Miễn nhướng mày: “Từ Khiên vừa tìm được một bộ phim kinh dị…”
“Thôi đi!” Đinh Mật vội nói.
Đánh chết cô cũng không xem phim kinh dị.
Lục Thời Miễn phì cười, mấy giây sau nói nhẹ như không: “Cậu muốn xem phim gì?”
Đinh Mật chuyển buồn thành vui, cười ngọt ngào: “Cậu muốn đi cùng tớ à? Đến rạp, không xem ở nhà cậu đâu.”
Cô rất ít khi đến rạp chiếu phim, chỉ có mấy lần, đều là đi cùng Đỗ Minh Vy. Từ sau khi nhà họ Lục lắp đặt phòng chiếu, Lục Thời Phong mang rất nhiều phim về, Từ Khiên cũng tha đến không ít phim cấm, Lục Thời Miễn hiếm khi ra rạp.
Lục Thời Miễn tựa người vào ghế, vắt chân, gõ bàn hai cái: “Thi Toán giữa kỳ được 120 điểm trở lên thì tớ mời cậu đi xem phim.”
Đinh Mật suýt buột miệng đáp được, quay đầu liếc thấy khóe môi ngậm cười của cậu, bỗng dược dung túng, cô cất đề vào cặp sách, hất cằm: “Muốn mời tớ xem phim á, làm Văn cho tốt rồi nói.”
Chỉ có cậu biết ra điều kiện chắc!
Cô cũng biết nhé!
“Được thôi.” Cậu nhàn nhã đáp.
Đinh Mật cứ như được cậu nhét cho một viên kẹo ngọt, cười rộ lên.
Tiếng hai người nói chuyện không lớn, lớp phó nghe thấy hai chữ “phim ảnh” gì đó, chợt quay đầu lại, Đinh Mật vội ngậm miệng, cậu ta hỏi: “Anh Miễn, giới thiệu vài phim hay gần đây đi? Tôi cũng muốn đi xem.”
Bạn ngồi cùng cậu ta là con trai, nháy mắt trêu ghẹo: “Đưa lớp trưởng đi à?”
Lớp phó lườm cậu ta, còn bép xép liền đánh người.
Lục Thời Miễn: “Dạo này có một bộ phim kinh dị không tồi.”
Lớp phó do dự: “Con gái liệu có thích xem không?”
Lục Thời Miễn cười nhạt, không đáp. Đinh Mật trả lời: “Đương nhiên là không rồi, xem phim văn nghệ ấy!”
Lớp phó quyết định nghe Đinh Mật.
Chẳng mấy chốc, Đinh Mật thấy lớp phó chuyền lên bàn trước một mẩu giấy, bạn trước lại chuyền lên trước nữa, qua mấy người, rất ăn ý chuyền đến tay lớp trưởng.
Lớp trưởng với lớp phó yêu sớm là chuyện mà ai ai cũng tỏ, không biết hồi đầu là ai mách thầy, làm Lý Chí Bân phải ra mặt, gọi hai người đi nói chuyện mấy lần. Nhưng kết quả hiển nhiên không tốt, hai người họ không chia tay, mọi người đùa xong đều rất ăn ý giúp họ giữ bí mật.
Đinh Mật nhớ đến mấy chuyện linh tinh nghe được, cái hố yêu sớm to bự này, không phải ai cũng có gan nhảy xuống.
Có người rục rịch chộn rộn, nhưng lại không có cái gan ấy.
Cũng có người đã đặt một chân xuống đó, chẳng hạn như cô.
Khi nào Lục Thời Miễn mới cùng cô nhảy xuống đó đây?
Sau khi ngồi cùng Lục Thời Miễn, suy đoán và bàn tán về cô và cậu cũng không ít. Lục Thời Miễn là nam sinh, chưa từng để ý những chuyện này, nhưng Đinh Mật có khi lại không nhịn được nghĩ quàng nghĩ xiên, sợ người khác nhìn ra điều gì đó. Lại nghĩ tiếp, nếu như biết thật, liệu mọi người có giúp họ giữ kín bí mật như giúp lớp trưởng và lớp phó không?
Ủy viên Thể dục lại cầm phiếu báo danh cho đại hội Thể dục thể thao mùa Thu qua: “Lục Thời Miễn, hay là cậu tham gia thêm mục 3000 mét nữa đi? Từ Khiên đăng kí 5000 mét, chạy thêm 3000 mét sợ là không được.”
“Tần Dạng đâu?”
“Tần Dạng đã đăng kí mấy mục rồi, nhiều nữa không tốt.”
Lục Thời Miễn lấy phiếu báo danh qua, nhanh chóng kí tên rồi trả cho ủy viên Thể dục.
Ủy viên Thể dục lại cười híp mắt hỏi Đinh Mật: “Đinh Mật, cậu muốn báo danh không?”
Đinh Mật đang định từ chối, người bên cạnh bỗng cười nhạo: “Với chút tế bào vận động đó của cậu ấy hả, thôi bỏ đi.”
“…”
Ủy viên Thể dục cười quay đi.
Tiết cuối cùng là Thể dục, hội nam sinh đã chuẩn bị đi chiếm sân bóng, Đinh Mật hãy còn đang làm đề tiếng Anh. Khương Khả Du mãi không được hồi đáp bỗng đi tới trước bàn họ, nói khẽ: “Đinh Mật, có thể cho tớ ngồi nhờ chỗ cậu một lát không? Tớ có đôi lời muốn nói với Lục Thời Miễn.”
Đinh Mật ngẩng đầu, lại nghiêng đầu nhìn Lục Thời Miễn.
Lục Thời Miễn trực tiếp đứng dậy, giọng lạnh nhạt: “Tôi nói với bố tôi rồi, tôi không đi, cậu tự đi đi.”
Khương Khả Du cắn môi. Đinh Mật không biết mình còn cần nhường chỗ không, bởi vì Lục Thời Miễn đã đứng lên. Từ Khiên ôm bóng gọi cậu: “Tao với Tần Dạng ra sân trước, mày nhanh lên đấy.”
Lục Thời Miễn gật đầu, đá ghế ra, đút tay vào túi, bỏ đi.
Khương Khả Du xấu hổ đứng tại chỗ, Đinh Mật liếc nhìn cô. Khương Khả Du cảm thấy bối rối, lườm cô một cái, lại chạy đuổi theo…
“Lục Thời Miễn, cậu đợi đã.”
Đinh Mật nghe thấy tiếng gọi của Khương Khả Du, cúi đầu cắn bút, Khương Khả Du muốn hẹn Lục Thời Miễn đi đâu?
Từ Khiên và Tần Dạng nghe thấy Khương Khả Du gọi Lục Thời Miễn, quay đầu xem kịch vui. Đợi Lục Thời Miễn đẩy được người đi, Từ Khiên hả hê sung sướng: “Không phải bố mày định sắp xếp gì đó cho mày với Khương Khả Du thật chứ?”
Lục Thời Miễn hừ lạnh: “Mày nghĩ nhiều rồi.”
Tần Dạng cười: “Khương Khả Du xinh mà.”
“Xinh thì mày theo đuổi đi?”
“…”
Tần Dạng cào đầu, cậu lại không thích Khương Khả Du, theo đuổi làm gì.
Mấy nam sinh chạy đến chiếm đoạt nửa sân bóng rổ. Đỗ Minh Vy và Đinh Mật khoác tay nhau ngồi trên bậc thềm xem các cậu chơi bóng. Thầy Thể dục đi tới, trông thấy các nữ sinh đều ngồi yên, vỗ tay hô to: “Các bạn nữ cũng dậy vận động đi nào, vừa học vừa chơi, đừng ngồi mãi thế.”
Tập thể nữ sinh ngồi im bất động, có người còn định quay về phòng học, vẫn còn rất nhiều đề chưa làm kia kìa.
Thầy Thể dục kêu họ lại, lại gọi hội nam sinh: “Các bạn nam qua đây một lát, cho các bạn nữ chơi một trận.”
Hội nữ sinh: “…”
Bọn họ không hề muốn chơi bóng, cảm ơn.
Có nam sinh không vui, gào lên: “Bọn họ có biết chơi bóng đâu ạ.”
Lớp phó cười nhạt: “Ai bảo không biết, lớp trưởng của chúng ta biết đấy. Cho con gái chơi một trận đi, cũng không lâu đâu.”
Lục Thời Miễn ngước mắt nhìn lên bậc thềm, Đinh Mật và Đỗ Minh Vy đang khom lưng định chạy trốn, bị thầy Thể dục gọi tên bắt quay lại. Cậu cười khẽ, thuận tay ném bóng đi, bóng lọt qua rổ, rơi xuống nền đất.
“Đi thôi.” Cậu nói.
Tần Dạng và Từ Khiên đứng sau lưng cậu. Tần Dạng nói: “Nhường sân cho tụi con gái thật à.”
Lục Thời Miễn: “Không thì sao?”
Hội nam sinh lùi ra ngoài sân, ngồi trên thềm nhàn nhã xem hội nữ sinh chơi bóng. Thật ra chỉ có mấy người biết chơi, bọn họ chủ yếu ngồi xem trò vui. Có người nói: “Nhìn Đỗ Minh Vy kìa, toàn chơi bừa thôi, nào có ai chơi bóng thế kia chứ.”
Từ Khiên nhìn theo, không nhịn được bật cười. Mấy nam sinh bên cạnh vẫn đang thảo luận:
“Khương Khả Du với lớp trưởng biết chơi đấy, không ngờ Khương Khả Du múa cũng đẹp mà chơi bóng cũng hay.”
“Này, chúng mày cho rằng hoa khôi của lớp mình là ai?”
“Khương Khả Du chứ ai.”
“Không, Đỗ Minh Vy xinh hơn.”
Sau đó có người hô to: “Anh Miễn, anh cho là ai?”
Lục Thời Miễn nhìn Đinh Mật đang lắc lư mù mịt trên sân bóng, thờ ơ đáp: “Không biết.”
“…”
Từ Khiên liếc cậu một cái. Hồi mới vào lớp 11, có lần chơi game ở nhà Lục Thời Miễn, Tần Dạng nhắc đến việc nữ sinh nào là hoa khôi của lớp, hầu hết nam sinh trong lớp đều chọn Đỗ Minh Vy.
Tần Dạng hỏi Lục Thời Miễn: “A Miễn, mày thấy sao?”
Lục Thời Miễn liếc cậu ta một cái, không đáp.
Kết thúc mấy ván game, Lục Thời Miễn đột nhiên tựa vào ghế, nói một câu không đầu không đuôi: “Đinh Mật.”
Tên đần Tần Dạng không phản ứng kịp, hỏi: “Đinh Mật làm sao?”
Từ Khiên ngẩn người, hiểu ra.
Nghĩ đến chuyện ấy, Từ Khiên huých khuỷu tay vào lưng Lục Thời Miễn, thấy chết không sờn hỏi: “Không biết thật hay giả vờ không biết đấy? Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, Đinh…” Lục Thời Miễn quắc mắt qua, Từ Khiên lập tức ngậm miệng.
Trên sân, Đỗ Minh Vy gào to: “Đinh Tiểu Mật, chuyền bóng cho tao.”
Đinh Mật: “Được thôi.”
Mái tóc ngắn của thiếu nữ tung bay theo gió, nụ cười ngọt ngào mà xán lạn. Đinh Mật không xinh kiểu sắc sảo diễm lệ. Dùng cách hình dung sau này của Đỗ Minh Vy thì là, đó là gương mặt của mối tình đầu, Đinh Mật đẹp như mối tình đầu.
…
Hết tiết Thể dục, mấy người Lục Thời Miễn lại chơi bóng tiếp, Đinh Mật và Đỗ Minh Vy đến căng tin ăn tối. Trước giờ tự học tối, Đỗ Minh Vy đột nhiên chạy tới nói cho Đinh Mật biết: “Bố Lục Thời Miễn với bố Khương Khả Du là bạn bè làm ăn. Họ vừa hay đi ăn ở gần trường, gọi hai người cùng qua, nhưng Lục Thời Miễn không đi.”
Đinh Mật hỏi: “Sao
mày biết?”
Đỗ Minh Vy gõ đầu cô: “Còn không phải tại tao thấy mày cuống lên à? Nhắn tin hỏi Từ Khiên đó.”
“Mày với Từ Khiên dạo gần đây có vẻ lại tốt lên nhỉ?”
Đỗ Minh Vy nhìn đi chỗ khác, ậm à ậm ừ: “Thế à? Cũng thường thôi…”
Đinh Mật đang định nói tiếp, bóng thầy chủ nhiệm bỗng lướt qua cửa sổ, Đỗ Minh Vy vội vàng chạy về chỗ, tiếng chuông vào lớp vang lên, Lục Thời Miễn cũng sải bước vào từ cửa sau.
Thầy chủ nhiệm đứng trên bục giảng, nói: “Ba ngày sau là đại hội Thể dục thể thao, ban ngày không cần đi học, buổi tối vẫn học như thường. Các em đừng tưởng không cần đi học thì có thể nô đùa, nhân lúc rảnh rỗi lấy đề ra làm đi.”
Dứt lời liền đưa đề cho bàn một, để mọi người chuyền tay nhau.
Thầy vừa đi, có nam sinh liền oán hận: “Mấy hôm đại hội khỏi đi xem luôn, cứ ở trong lớp mà làm đề thôi.”
“Đúng đấy, cứ tưởng có hội thì được thở chứ, ai ngờ còn nhiều đề hơn cả nghỉ phép.”
Đinh Mật đếm đề, cảm thấy không khoa trương như hai cậu kia nói, vẫn có thể làm xong được.
Đề vừa đến tay, Lục Thời Miễn đã cầm bút bắt đầu làm, Đinh Mật ghé qua hỏi nhỏ: “Vì sao cậu không đi ăn cùng Khương Khả Du?”
Lục Thời Miễn chẳng thèm ngẩng đầu lên: “Không muốn đi.”
Đinh Mật đáp tiếng, nhìn sắc mặt cậu, quyết định không hỏi nữa.
Đến kỳ đại hội, cả trường được nghỉ học. Buổi sáng lúc Đinh Mật ra khỏi nhà, Tiết Ninh vẫn còn đang ngủ, căn bản không định đến trường, bởi vì mấy ngày này Tiết Chấn đang đi công tác nên không ai quản lý cô ta, Chu Thanh gọi cô ta mấy lần, Tiết Ninh cứ rúc mình vào trong chăn, coi như không nghe thấy.
Đinh Mật nhíu mày, có khi cô cảm thấy mẹ mình sống thật mệt mỏi, nhưng Chu Thanh dường như đã quen. Cô không nói gì, thay giày ra khỏi nhà.
Đại hội Thể dục thể thao không quan trọng với khối 12 lắm, đến thầy chủ nhiệm cũng bảo những học sinh tham gia thi đấu cứ thi cho có thôi, học tập quan trọng hơn. Buổi chiều, Đinh Mật cùng Đỗ Minh Vy định đi xem cuộc thi chạy 100 mét nam, lúc đi qua rừng cây, cô bắt gặp Tiết Ninh đang ở cùng với hai thanh niên đầu tóc kỳ lạ, khẳng định không phải học sinh của trường, giống người lăn lộn ngoài xã hội hơn.
Ba người vừa cười vừa nói, Tiết Ninh đột nhiên liếc mắt, nhìn thấy Đinh Mật.
Đinh Mật quay mặt đi, coi như không thấy gì.
Đỗ Minh Vy cũng nhìn thấy: “Sao hai người đó lại vào đây được?”
Đinh Mật nghĩ ngợi: “Chắc là trường quản không chặt, để họ trà trộn vào.”
“Bà chị đó của mày tên Tiết Ninh à?”
“Ừ.”
“Nghe nói chị ta đứng đầu từ dưới lên ở lớp học lại, làm thầy cô rất đau đầu. Cũng không biết chú mày đã bỏ ra bao nhiêu tiền để nhét chị ta vào đây.”
Đinh Mật cười trừ, đúng là bỏ ra không ít tiền. Nghe Chu Thanh ai oán, đến tiền đặt cọc nhà mới cũng bị dùng mất một phần, Tiết Chấn quả rất nhọc lòng vì Tiết Ninh. Đáng tiếc Tiết Ninh không hề tỉnh ngộ, vào Nhất Trung mà vẫn y như trước.
Đang trong giờ tự học tối, Đinh Mật nhận được tin nhắn của Tiết Ninh.
[Tao ở quán net Tinh Hải, lát mày tan học thì sang lớp tao lấy hộ tao cái cặp sách mang ra đây được không? Tối nay bố tao về rồi.]
Đinh Mật coi như chưa đọc.
Một lát sau, Tiết Ninh lại gửi đến một tin.
[Mày không giúp tao thì tao sẽ mách mẹ mày là mày yêu sớm. Buổi tối đợt Tết là Lục Thời Miễn đưa mày về đúng không? Tao gặp cậu ta ở dưới nhà.]
Mấy lần thi tháng Lục Thời Miễn đều đứng đầu khối, mặt mũi lại đẹp trai, Tiết Ninh muốn không chú ý đến cũng khó, gặp vài bận liền nghĩ ra.
Tay Đinh Mật run lên, nhanh chóng trả lời.
[Cậu ấy chỉ đưa tôi về thôi, tùy chị muốn nghĩ thế nào thì nghĩ.]
Lục Thời Miễn liếc cô, trầm giọng: “Cậu thích nghịch điện thoại trong giờ từ khi nào thế?”
Đinh Mật vội cất điện thoại đi: “Không nghịch nữa.”
Tiếng chuông tan học vang lên, Đinh Mật vẫn còn đang cố làm nốt câu cuối của đề Toán, Lục Thời Miễn đứng dậy, vặn cổ, tựa tường đợi cô.
Đinh Mật tính xong, đưa đáp án cho cậu xem: “Đúng không?”
Lục Thời Miễn rất hài lòng: “Có thể về rồi.”
Đinh Mật cười đắc ý, ngoài cửa bỗng có người gọi: “Đinh Mật còn ở trong đó không?”
“Kia kìa.” Có bạn chỉ cô.
“Cặp sách của chị em.”
Không ngờ Tiết Ninh lại nhờ bạn đưa qua, Đinh Mật đành nhận lấy.
Lục Thời Miễn liếc cô: “Chị cậu học ở đây?”
Đỗ Minh Vy từng nói một chút về gia đình cô, không nhiều, bởi vì Đinh Mật không bao giờ nhắc đến, thế nên Lục Thời Miễn cũng không rõ lắm.
Đinh Mật hiển nhiên không muốn nói nhiều: “Ừm, chị ta học lại ở đây, bảo tớ mang cặp sách về cho.”
Hai người đạp xe ra khỏi cổng trường, Đinh Mật dừng lại ở ngã rẽ thứ hai: “Tớ phải đi đưa cặp, cậu về trước đi.”
Cô sợ Tiết Ninh thấy cô với Lục Thời Miễn đi cùng nhau.
Lục Thời Miễn nhìn cô: “Cậu đưa qua đâu?”
“Quán net Tinh Hải.”
Đó là quán đen, không cần trình chứng minh thư, trong đó kiểu người nào cũng có, loạn cực kỳ. Trước kia lúc chưa trưởng thành Tần Dạng với Từ Khiên từng đến đó, Lục Thời Miễn cũng đi với họ vài lần. Chị cô không đi học mà trốn đến đó chơi, cậu đại khái có thể đoán được tình hình: “Tớ đi với cậu.”
“Không cần…”
Đinh Mật vô thức từ chối, nhưng Lục Thời Miễn đã đạp xe vượt qua cô: “Nhanh lên.”
Cô hết cách, đành đuổi theo: “Lát nữa cậu đứng ngoài cửa chờ tớ là được, tớ đưa cặp sách cho chị ta xong sẽ ra ngay, tớ không muốn để chị ta thấy chúng ta…”
Lục Thời Miễn hiểu ra, bật cười, đùa: “Lần này sợ người khác biết rồi?”
Đinh Mật mím môi không đáp.
Trong quán tối tăm rối loạn, Đinh Mật vừa bước vào liền nhăn mày, mau bước tìm Tiết Ninh, nhưng tìm mãi vẫn không thấy người đâu.
Có thanh niên đột nhiên huýt sáo: “Bé học sinh kìa, được đấy.”
“Em gái tìm người à?”
“Tìm ai thế? Nói anh nghe, anh tìm giúp cho…”
Đinh Mật tái mặt, coi như không nghe thấy, rẽ lên trước một đoạn, đến hàng thứ ba, có thanh niên gọi cô: “Em là Đinh Mật à? Tiết Ninh đi vệ sinh rồi.”
Đinh Mật nhìn sang, nhận ra hai thanh niên đầu tóc kỳ lạ nọ, cô đặt cặp sách lên ghế: “Tôi để cặp sách của Tiết Ninh ở đây, phiền các anh trông giúp.”
Đang định quay đi, thanh niên kia đột nhiên túm lấy tay cô: “Vội gì chứ, cùng chơi đi.”
Đinh Mật giãy giụa: “Anh bỏ ra, tôi phải về nhà.”
“Đợi lát nữa đi ăn khuya cùng bọn anh xong thì về, có cả chị em nữa mà.”
Đinh Mật lườm gã ta đầy chán ghét, càng giãy mạnh: “Anh buông tay!”
Tên đó càng nắm chặt hơn, mấy người bên cạnh chỉ ngồi xem kịch, căn bản không thèm để ý.
Đinh Mật cuống lên, vơ cặp Tiết Ninh đập vào mặt gã ta, trong cặp có sách, rất nặng, vừa hay đập vào sống mũi làm gã ta chảy máu.
“Mẹ nó!”
Tên đó kinh ngạc đứng lên định dạy dỗ cô, nhưng còn chưa chạm đến người, một thiếu niên mặc áo đồng phục trắng xanh bỗng lao đến như một cơn gió, lập tức kéo gã ta ra, thuận tiện đá mạnh vào đầu gối, ấn mặt gã ta xuống bàn, gằn giọng: “Mày định làm gì?”