Giọng đàn ông trầm thấp từ tính như cố ý nhắc nhở cô, quan hệ của họ từng thân mật cỡ nào.
Mặt Đinh Mật ửng hồng, cô không biết anh nhắc đến điều đó vào lúc này để làm gì, cô nắm lan can, nói: “Vậy nên em mới lo lắng…”
Lục Thời Miễn vẫn tựa người, dáng vẻ lười biếng, vẻ mặt dần nghiêm túc, nhìn cô: “Đinh Mật.”
Đinh Mật ngẩng đầu: “Dạ?”
“Tại sao lại ở Tinh Hải Thành?”
“Bởi vì… bởi vì đúng lúc nơi ấy có phòng cho thuê…” Đinh Mật cúi đầu, cắn môi, “Hơn nữa em cũng trả được.”
Lục Thời Miễn liếm mép, đáy mắt vụt qua sự thất vọng, cười thành tiếng: “Ừ, coi như tôi hỏi thừa.”
Đinh Mật ngẩng đầu nhìn anh như muốn nói lại thôi. Lục Thời Miễn đã dời mắt, nhấc bao thuốc đặt trên bệ lên rút thêm một điếu, sau đó bật lửa châm thuốc. Anh quay đi, tựa vào lan can nhìn ra ngoài sân hút thuốc.
Mùi thuốc nhàn nhạt lượn lờ trong gió, chầm chậm tiêu tan.
Bẵng đi một lúc, Đinh Mật không dằn lòng được hỏi: “Lục Thời Miễn, khóa cửa nhà anh đã đổi thật rồi sao?”
Chìa khóa và thẻ nhà vẫn nằm trong túi cô, trước kia anh nói đã đổi khóa cửa, cô không hoài nghi, nhưng ban nãy anh bỗng nhiên hỏi chuyện kia, cô bất giác thấy hơi ngờ vực.
Lục Thời Miễn nghiêng đầu nhìn cô, cười giễu: “Nếu em tò mò thì đi thử là biết?”
Thử?
Đinh Mật chưa từng nghĩ đến chuyện đi thử, cũng không dám đi, cô mím môi, nói đùa: “Em sợ người khác tưởng em trộm xông vào nhà dân.”
Lục Thời Miễn chẳng thấy buồn cười, nhưng anh vẫn nhếch môi, trái lại mong cô thử xông vào. Đinh Mật trước kia luôn có một mặt rất bạo gan, tuy đôi khi cũng nhát vô cùng, nhưng vẫn khác xa dáng vẻ không thành thật của hiện tại.
Hai người im lặng đứng mấy phút, một chiếc xe Cayenne đen tiến vào trong sân, dừng trước mặt họ.
Lục Thời Phong mở cửa xe, thấy Lục Thời Miễn và Đinh Mật đứng ngoài hiên, nhướng mày cười: “Sao, vẫn chưa nướng à?”
Đinh Mật nhoẻn cười: “Sắp bắt đầu ạ.”
Lục Thời Phong nhìn họ: “Mấy đứa còn lại đâu?”
Đinh Mật nói: “Ở trên tầng xem phim ạ.”
Lục Thời Phong gật đầu, vòng qua sân đi vào nhà.
Đúng lúc bộ vừa phim kết thúc, Đỗ Minh Vy và Từ Khiên đang tụ tập ở phòng khách tầng một. Đỗ Minh Vy cười: “Anh Lục, anh về đấy ạ?”
Lục Thời Phong vừa đi công tác về, biết mấy người họ ở nhà tổ chức sinh nhật cho Lục Thời Miễn nên chạy qua, tiện thể đón Quýt Béo. Anh cười: “Anh đến góp vui.”
Đỗ Minh Vy đã lâu không gặp Lục Thời Phong: “Được đó, càng đông càng vui.”
Đinh Mật nhìn đồng hồ, hơn tám rưỡi.
Lục Thời Miễn dập thuốc, bước ra nhìn Từ Khiên: “Nhóm lửa đi.”
Than và bếp đã đặt sẵn trong sân, Lục Thời Miễn và Từ Khiên nhanh chóng nhóm lửa, mấy người vây quanh bếp, khoan thai đặt thịt lên nướng.
Tần Dạng lấy bia ra chia cho mọi người.
Lúc đưa cho Lục Thời Miễn, anh lạnh giọng: “Tao không cần.”
Đinh Mật siết chặt cái cậy nắp chai, lặng lẽ ngẩng đầu trộm nhìn anh, nhớ đến chuyện anh say khướt mà Đỗ Minh Vy kể. Đám cưới và họp lớp lần trước anh cũng không động đến bia rượu, không biết có phải liên quan đến chuyện đó.
Hôm nay Tần Dạng rất to gan, dường như có ý đồ kích thích Đinh Mật, cười nói: “Sợ gì, toàn là người mình cả, có say thật cũng không ai cười mày đâu.”
Lục Thời Miễn cau mày, lạnh lùng nhìn anh: “Tần Dạng, nay mày thèm đòn à?”
Tần Dạng giơ tay đầu hàng, uống vài hớp, nhìn Đinh Mật, cười: “Mày cáu gì tao…”
Đinh Mật đỏ mặt lúng túng, đứng ngồi không yên.
Lục Thời Miễn đạp ghế anh, Tần Dạng suýt ngã chổng vó, vội vịn lấy Từ Khiên ở bên cạnh, hạ giọng mắng: “Đệt, cáu thật hả…”
Đỗ Minh Vy nhíu mày: “Tần Dạng, cậu không muốn ăn thì biến đi chơi game đi.”
Lục Thời Phong nhìn họ, cười vỗ vai Tần Dạng: “Nhóc con làm gì đấy? Ngồi yên đi nào, ăn uống thôi.”
Tần Dạng thấy Lục Thời Miễn sa sầm mặt mày, tự biết mình quá trớn, liếc nhìn Đinh Mật, không hé thêm nửa lời, buồn bực ăn thịt.
Mặt Đinh Mật đỏ bừng, xấu hổ không thôi.
Lục Thời Miễn đã khôi phục thần sắc như thường, nhìn sang Đinh Mật, đưa cho cô một xiên thịt: “Ngây ra làm gì? Kệ cậu ta.”
Đinh Mật lắc đầu cười miễn cưỡng, cô nhận đồ ăn anh đưa, mím môi, chợt ngẩng đầu uống vài ngụm bia. Cô cũng muốn thử cảm giác say rượu giải sầu.
Lục Thời Miễn nhìn cô, không nói gì.
Thời tiết tối nay rất đẹp, trời trong sao sáng, trăng tỏ như gương. Đinh Mật chỉ mặc một chiếc áo len trắng sợi to, thích hợp để mặc vào ban ngày, nhưng đêm lạnh, cô lại là người thể hàn, hễ gió thổi là lạnh run, dù ngồi trước bếp lửa vẫn hắt xì mấy cái.
Lục Thời Miễn liếc cô, cười lạnh: “Ăn nướng mà mặc áo len trắng, Đinh Mật, em ngốc à?”
Đinh Mật che mũi ngẩn ngơ, quay đầu nhìn anh, trước kia anh thường thích nói “Đinh Mật, em ngốc à”. Cô nhìn mọi người xung quanh, bất giác dường như tất cả đều chưa từng thay đổi.
Đỗ Minh Vy ngoảnh nhìn cô, con gái tự khắc hiểu nhau, mặc áo len vì thấy đẹp. Cô vốn định bảo Đinh Mật về nhà cô thay áo, nhưng bây giờ cô rất ít khi ở nhà, chẳng có mấy bộ, lại toàn là đồ cũ.
Đỗ Minh Vy nhìn Lục Thời Miễn: “Lục Thời Miễn, cậu lấy cái áo cho Đinh Mật thay đi.”
Đinh Mật lắc đầu: “Thôi, cũng không lạnh lắm.”
Lục Thời Miễn liếc nhìn cô, đứng dậy đi vào nhà: “Lại đây.”
Đỗ Minh Vy vội đẩy cô, nháy mắt ra hiệu: “Đi đi.”
Đinh Mật quay đầu nhìn bóng dáng người đàn ông cao lớn, đứng dậy đi tới.
Hai người một trước một sau đi lên tầng, Đinh Mật dừng ngoài cửa phòng anh, Lục Thời Miễn mở tủ quần áo, ngoái đầu nhìn cô nàng đang đứng ngây ngoài cửa, không vui: “Đứng đấy làm gì, vào đây.”
Đinh Mật ngập ngừng giây lát, đoạn vẫn bước vào.
Phòng ốc hơi bừa bộn, nãy Tần Dạng chơi xong không dọn dẹp cho anh, ổ cắm dây sạc bừa bãi dưới nền, Đinh Mật bèn nhảy qua. Phòng của anh không khác trước kia là bao, ngoại trừ giường và sofa đơn đã thay đổi.
Lục Thời Miễn chọn một chiếc áo khoác màu đen, nhìn
cô: “Mặc cái này nhé?”
Đinh Mật thoáng nhìn, gật bừa: “Vâng.”
Quần áo ở nhà của anh luôn rất thoải mái, không mấy khác trước, chủ yếu là áo liền mũ, hoodie màu đen các kiểu, hồi xưa Đinh Mật không ít lần mặc áo của anh.
Cô chợt nghĩ, với quan hệ của hai người hiện tại, mặc áo của anh hình như quá thân mật. Nhưng Lục Thời Miễn không nghĩ vậy, anh cầm chiếc áo quay người tiến lên hai bước, đưa cho cô: “Mặc vào đi.”
Đinh Mật nhận áo, tai ửng đỏ, lí nhí: “Cảm ơn anh.”
“Khách sáo rồi.” Anh nhếch môi, đoạn ngừng, “Em đừng để ý lời của Tần Dạng, em biết mà, cậu ta vẫn luôn nói năng bừa bãi như vậy.”
Đinh Mật lắc đầu: “Em biết.”
Quýt Béo ì ạch mò vào phòng Lục Thời Miễn, lần đến ven giường, định leo lên.
Lục Thời Miễn cúi đầu thoáng liếc, lập tức đá văng nó ra. Quýt Béo lộn một vòng, lăn đến bên chân Đinh Mật. Đinh Mật cúi đầu nhìn, Quýt Béo duỗi móng cọ mắt cá chân cô, như đang cầu xin.
Đinh Mật bó tay, cọ cô làm gì, cô cũng chẳng có quyền cho nó lên giường.
Đinh Mật khom lưng ôm Quýt Béo lên, trọng lượng mười mấy cân (*) làm cô lảo đảo hít một hơi. Không biết vì sao, mỗi lần ôm Quýt Béo đều cảm thấy nó hình như lại nặng thêm, cô vuốt ve bộ lông của nó, cảm thán: “Quýt Béo lại tăng cân thì phải.”
(*) Cân này bằng 1/2 kg.Lục Thời Miễn cúi đầu nhìn Quýt Béo trong lòng cô, con mèo này từ trước đã rất thích dính lấy cô. Người ta bảo thú cưng biết nhận người, không biết con mèo béo này có còn nhận ra cô.
Ánh mắt anh lướt qua gương mặt cô, rõ ràng là khuôn mặt tròn nhỏ, nay cằm lại hơi nhọn, thiếu mất vẻ phúng phính trẻ thơ so với ngày trước, khoác tấm áo rộng lớn của anh, trông cô càng thêm bé nhỏ.
Anh dời mắt: “Em thì gầy đi.”
Đinh Mật không thể phản bác. Cô là tạng người khó béo, may mà chưa gầy khô, thuộc dạng khung xương nhỏ, dáng người mảnh mai mềm mại. Trước kia Lục Thời Miễn vẫn hay tự giễu: “Nuôi em còn khó hơn nuôi mười con Quýt Béo.”
Đinh Mật chống trả: “Anh không biết à? Mười con mèo quýt thì có chín con béo. Em chính là con gầy.”
Thế mà anh lại thấy cô nói cũng có lý, không thể bẻ lại, ôm cô vào lòng, bàn tay mò vào trong áo cô, cười trầm thấp, đùa ác: “May mà chỗ này không gầy.”
Đinh Mật nhớ đến hình ảnh kiều diễm ngày ấy, cúi đầu xoa gương mặt phát sốt: “Thực ra cũng được mà, không phải bây giờ đang mốt mình hạc xương mai sao?”
Lục Thời Miễn liếc cô, đang định nói gì đó thì điện thoại trong túi đổ chuông.
Anh lấy điện thoại ra xem, Đinh Mật ngẩng đầu, vô tình nhìn thấy thấy ba chữ “Khương Khả Du” trên màn hình, lẳng lặng quay mặt đi.
Lục Thời Miễn lập tức tắt điện thoại, nhét lại vào túi quần.
Hôm qua Khương Khả Du gọi điện đến nói muốn mời anh ăn cơm chúc mừng sinh nhật, song bị anh từ chối. Mấy năm nay anh rất ít khi tổ chức sinh nhật, có đôi lần không thể lay chuyển được Từ Khiên và Tần Dạng, đành ăn một bữa cơm, sinh nhật cứ thế mà qua.
Năm ngoái Đỗ Minh Vy đề nghị ăn nướng, mấy người ngồi trong sân bắc bếp, cùng nhau nướng thịt. Nhưng thiếu một người cứ như mất đi nửa thế giới, cảm giác rất tệ.
Đỗ Minh Vy bỗng cảm thán: “Đột nhiên nhớ Đinh Mật ghê, nướng thịt mà thiếu mất cậu ấy thì chẳng ra làm sao.”
Tần Dạng cau mày: “Cậu nhắc đến cậu ta làm gì, tụt hứng.”
Lục Thời Miễn không nói năng gì, nhưng trong lòng anh cũng nghĩ như vậy. Không chỉ ăn nướng, mà là cảm giác như hình với bóng, bất kể làm gì, đi đâu, thậm chí đi ngủ, đều cảm thấy thiếu vắng một người.
Năm mới chia tay, anh ép bản thân không được nhớ nhung suy nghĩ, nhưng càng như vậy thì càng khó lòng quên.
Đinh Mật ở bên anh quá nhiều năm, là tiếc nuối, là yêu thương, cũng là thói quen.
Đinh Mật lại quay đầu nhìn anh: “Anh không nghe máy sao?”
“Đây là việc của tôi.” Lục Thời Miễn vô cảm đáp.
Được rồi, do cô nhiều chuyện.
Đinh Mật cúi đầu ôm Quýt Béo đi ra: “Vậy xuống dưới thôi.”
Đinh Mật bước hơi gấp, lúc đi qua bàn, một chân vấp phải dây sạc dưới đất, cô không giữ được trọng tâm, cơ thể nhào về phía trước, sợ hãi kêu lên: “Á…”
Lục Thời Miễn nhanh tay lẹ mắt vươn tay giữ eo cô, kéo cô lại.
Đinh Mật vẫn ôm Quýt Béo, mèo suýt tuột khỏi tay, trong nháy mắt, cả cô và mèo bị kéo vào lòng người phía sau, tấm lưng kề sát lồng ngực đàn ông rắn chắc.