Edit: Bàn
Sau khi chơi mấy phút, Khúc Liệu Nguyên mới hiểu rõ thao tác chơi trò chơi trêи điện thoại này thế nào, phía sau học sinh những lớp khác lục tục tiến vào, lớp 11 có mấy học sinh nghịch ngợm, ở đằng sau vừa cười vừa ầm ĩ không ngừng, liền có vài sĩ quan huấn luyện tiến đến duy trì trật tự.
Trong hội trường lập tức trở nên lặng ngắt như tờ.
Khúc Liệu Nguyên sợ bị sĩ quan huấn luyện bắt được, vội vàng trả lại điện thoại cho Diêu Vọng, nói: "Mày cũng đừng chơi nữa, cất đi."
Diêu Vọng vẻ mặt không bằng lòng, đẩy nắp trượt điện thoại, chơi tiếp.
Khúc Liệu Nguyên nhắc nhở cậu ta nói: "Mày đừng không coi ra gì, tao nói thật, sĩ quan huấn luyện mà bắt được là tịch thu điện thoại đấy."
Diêu Vọng lại nói: "Nếu bị tịch thu thật thì tao trộm về."
Khúc Liệu Nguyên đã sắp quên chuyện "Diêu Vọng bị cảnh sát bắt vì tội ăn trộm," vừa nghe cậu ta nói vậy thì nhớ ra, liền có chút hoảng sợ: Thằng này nói thật đấy à? Ở trường học cũng muốn trộm đồ? Còn muốn đến chỗ sĩ quan huấn luyện mà trộm!
"Tao nói đùa thôi, mày còn tưởng là thật?" Diêu Vọng dường như cảm thấy rất buồn cười, nói, "Ờ, không chơi nữa không chơi nữa."
Cậu ta thực sự không chơi nữa, nhét điện thoại vào trong túi, còn giang tay ra, làm biểu tình mười phần vô tội với Khúc Liệu Nguyên. Cậu ta thực ra dáng dấp không khó nhìn, chỉ là tóc ngắn quá ngắn như người từng vào trại cải tạo trêи TV, vẻ mặt còn luôn u ám, nên người khác khó phát hiện ra là cậu ta đẹp trai.
Khúc Liệu Nguyên cảm giác được là Diêu Vọng đang lấy lòng.
Kì thực một tuần huấn luyện quân sự, chỉ lát nữa là kết thúc, Diêu Vọng vẫn luôn biểu hiện rất an phận. Mới đầu Khúc Liệu Nguyên còn mơ hồ lo lắng, cái tên cứng đầu này sẽ cố ý tìm lớp trưởng đại diện là cậu gây phiền toái.
Có câu nói là, không dùng tay đánh mặt người tươi cười... Hơn nữa cậu còn chơi điện thoại của người ta rồi.
Về sau muốn tiếp tục cuộc sống cấp 3 cùng lớp, cùng phòng kí túc xá, cần phải coi Diêu Vọng như những bạn học khác, không mang thành kiến khi ở chung mới đúng. Điều kiện tiên quyết chỉ cần là Diêu Vọng không làm chuyện xấu nữa.
Sau khi các học sinh ngồi xong, trưởng sĩ quan huấn luyện đến dạy mọi người.
Trưởng sĩ quan huấn luyện quả đúng là trưởng sĩ quan huấn luyện, nội dung tiết học hoàn toàn khác hẳn với lớp học bình thường của các sĩ quan huấn luyện nhỏ, nội dung rất thú vị, tài liệu cũng phong phú, PPT cùng video ngắn giới thiệu luân phiên xuất trận, từ tình hình trong nước đến quốc tế, kể về tầm quan trọng của việc xây dựng quân đội đất nước trong thời kì mới, sự phát triển của lực lượng vũ trang hiện nay, còn nói lực lượng gìn giữ hoà bình của đất nước chấp hành nhiệm vụ ở hải ngoại như thế nào, cách những người lính biên cương chịu đựng môi trường thiên nhiên khắc nghiệt mà vẫn giữ vững lãnh thổ quốc gia, và chỉ ra ví dụ về tình cá nước giữa quân và dân cảm động lòng người giữa thiên tai.
Khúc Liệu Nguyên nghe đến say sưa, cảm thấy trưởng sĩ quan huấn luyện đặc biệt đẹp trai, những người lính trong ảnh và video cũng đẹp trai bùng nổ. Đó chính là những người đàn ông đẹp trai nhất trong tưởng tượng của cậu.
Cuối cùng, trưởng sĩ quan huấn luyện khuyến khích các học sinh sau khi huấn luyện quân sự kết thúc vẫn nên tăng cường thể chất, có ý thức toàn dân cùng bảo vệ tổ quốc, còn cười kể lại chuyện đăng kí học viện quân sự khi thi đại học, bản thân anh chính là thông qua thi học viện quân sự mà được vào quân ngũ.
Nhiệt huyết của Khúc Liệu Nguyên phần phật một cái bùng cháy rừng rực, không nhập ngũ để vào quân đội được, thì cậu vẫn có thể thi vào học viện quân sự mà!
Trưởng sĩ quan huấn luyện vẫn giao lưu cùng các học sinh, nói: "Có học sinh nào 3 năm sau muốn thi vào học viện quân sự không?"
Khúc Liệu Nguyên vô cùng hăng hái đáp lại nói: "Có!!!"
Diêu Vọng bên cạnh phát ra một tiếng khinh thường: "Xì."
Khúc Liệu Nguyên một lòng chỉ nghe sĩ quan huấn luyện nói, không để ý đến cậu ta.
Học xong, các lớp theo trình tự rời khỏi hội trường, Khúc Liệu Nguyên dẫn các học sinh lớp 7 ra ngoài, nam nữ tách ra, quay về kí túc xá.
Được nửa đường, Diêu Vọng lại không biết đi nơi nào, bình thường hành tung của cậu ta là bí ẩn, Khúc Liệu Nguyên nghi ngờ rất có thể cậu ta đã leo tường ra khỏi trường rồi.
Về kí túc xá, Giang Ba cầm đồ đi tắm, hỏi bạn cùng phòng: "Ai muốn đi tắm không? Đi chung luôn."
Có bạn cùng phòng đồng ý đi cùng nhau.
Khúc Liệu Nguyên nói: "Mấy ông đi đi, tôi đi chung với anh tôi."
Giang Ba cười nói: "Anh ông có ở chung phòng kí túc xá với ông đâu? Sao hai người cứ phải đi cùng nhau thế?"
Khúc Liệu Nguyên không cảm thấy mỗi ngày cùng một chỗ với Tống Dã có gì không đúng, bị cậu ta nói như vậy, cũng thấy hình như mình hơi dính Tống Dã quá rồi, do dự một chút, rồi vẫn nói: "Không phải, hôm nay tôi có ít chuyện muốn nói với ảnh."
Bọn Giang Ba đi. Khúc Liệu Nguyên quàng khăn lông lên vai, cầm một cái qυầи ɭót sạch, nhét vào túi quần, tay không đi ra cửa tìm Tống Dã.
Tống Dã đã đứng trước cửa phòng mình, trong tay cầm một gói dầu gội và sữa tắm, đang đợi Khúc Liệu Nguyên.
"Cậu nghĩ tớ có thi vào học viện quân sự được không?" Vẫn chưa xuống tầng, Khúc Liệu Nguyên hứng thú hừng hực nói với Tống Dã chủ ý mới của mình.
Tống Dã không ngạc nhiên chút nào, nói: "Khi trưởng sĩ quan huấn luyện nói ra chuyện này trêи lớp, tớ đã đoán cậu sẽ có suy nghĩ này rồi. Thi học viện quân sự, cũng được."
Khúc Liệu Nguyên cao hứng nói: "Thật à? Cậu cũng nghĩ là được?"
Tống Dã nói: "Được thì được, nhưng điểm chuẩn học viện quân sự cũng không thấp đâu, cậu vẫn phải học cho giỏi."
Nhắc đến học tập, nhiệt huyết Khúc Liệu Nguyên lập tức tắt mất nửa, nói: "Không thấp là cao từng nào?"
Tống Dã nói: "Kiểu gì cũng là điểm top đầu đấy."
Khúc Liệu Nguyên hoàn toàn không ngờ tới, nói: "Học viện quân sự cũng phải điểm top đầu?! Cậu đừng lừa tớ."
"Tớ lừa cậu khi nào?" Tống Dã nói, "Tốt nghiệp học viện quân sự một cái là được trao quân hàm, cậu nghĩ làm sĩ quan dễ vậy hả? Cậu nghĩ Giải phóng quân là làm gì?"
Khúc Liệu Nguyên không nói nữa, thở dài.
Hôm nay người đi tắm tương đối nhiều, bọn họ xếp hàng một chút mới đợi được một chỗ trống, hai người chen chúc dùng chung một cái vòi hoa sen.
Giấc mộng học viện quân sự của Khúc Liệu Nguyên bị tạt nước lạnh, tâm tình có phần sa sút, bình thường khi tắm nói không ngừng, hôm nay lại im lặng mà tắm.
Tống Dã trong lòng không tán thành việc cậu thi học viện quân sự, nhưng xem tình hình này, quyết định không đả kϊƈɦ cậu, vẫn nên dụ dỗ cậu nâng cao thành tích trước đã rồi nói.
Đi ra phòng tắm trở về kí túc xá cùng nhau, không có người ngoài, Tống Dã mới nói với cậu rằng: "Điểm top đầu cũng không khó như vậy đâu, chỉ cần cậu cố gắng là được."
Khúc Liệu Nguyên lại thở dài: "Ài ---"
Giọng điệu Tống Dã có phần thất vọng, nói: "Tớ còn đang chờ cậu sang lớp thực nghiệm làm bạn học với tớ, rồi ở chung một phòng kí túc xá đây. Cậu chưa gì đã từ bỏ rồi?"
Khúc Liệu Nguyên vội nói: "Không từ bỏ, tớ nhất định sẽ cố gắng."
Tống Dã cười, giơ tay vỗ lưng cậu một cái, nói: "Mai trường sẽ phát cho tớ 20000 tệ tiền trợ cấp, thấy cậu mấy ngày nay nghe lời như thế, anh tặng cậu một món quà khuyến khích một chút."
Khúc Liệu Nguyên hỏi: "Quà gì?"
Tống Dã nở một nụ cười có điểm thần bí.
Khúc Liệu Nguyên lại lập tức đoán ra, nói: "Điện thoại di động! Là điện thoại di động sao?"
Tống Dã thấy bị đoán ra, không thừa nước đục thả câu nữa, chỉ khó hiểu nói: "Sao cậu biết là điện thoại?"
Khúc Liệu Nguyên "Oa a a a a!" hoan hô, vòng ra sau lưng hắn, vút một cái nhảy lên lưng hắn, vui vẻ đến không biết làm sao, ôm cổ hắn lay động, nói: "Tiểu Dã Tiểu Dã! Anh đúng là anh ruột của em, anh thật tốt với em!"
Tống Dã hiện tại không phải là thể chất văn nhược như trước, không bị cậu siết đến mắt trợn trắng nữa, cõng cậu bước đi rất ung dung, chỉ là hai người ồn ào như vậy, làm bạn học đi qua đều phải ghé mắt, làm Tống Dã có chút ngượng ngùng, nói: "Cậu xuống nhanh cho tớ! Ra cái gì đây!"
Khúc Liệu
Nguyên không xuống, còn la hét khoe khoang với bạn học đi qua nói: "Thì làm sao? Anh tớ cõng tớ thì làm sao? Đây là anh tớ mà!"
Cậu không biết bạn học đi qua, nhưng huấn luyện quân sự mấy ngày nay, cậu dẫn đội ra ra vào vào, mọi người đều biết cậu là lớp trưởng lớp 7.
Có mấy nữ sinh hướng ngoại hoạt bát, đã đi ra xa rồi, còn quay lại nói cậu: "Không sao hết! Khúc Liệu Nguyên! Cậu với anh cậu đẹp trai quá!"
Bạn học đi qua đều cười rộ lên.
Khúc Liệu Nguyên rốt cuộc cũng thấy thật ngại quá, trượt xuống khỏi lưng Tống Dã, nhỏ giọng nói: "Nữ sinh lớp nào đây? Phóng khoáng quá."
Mặt Tống Dã có chút đỏ, chỉnh lại cổ áo mình một chút, hỏi: "Sao cậu biết là tớ muốn mua điện thoại cho cậu?"
Khúc Liệu Nguyên mặt mày hớn hở, nói: "Trước khi vào trường báo danh đó, cậu tra nhãn hiệu với cấu hình điện thoại trêи máy tính ở nhà, lịch sử web không xoá, tớ nhìn thấy."
Tống Dã không ngờ đã bị phát hiện từ lâu, nói: "Thế là cậu biết tớ muốn mua cho cậu sao? Cũng có thể là tớ muốn thay cái mới mà."
Khúc Liệu Nguyên cười hì hì nói: "Có gì khác nhau đâu? Dù sao tớ cũng chơi được hết mà."
"..." Tống Dã nói, "Mua về cho cậu không phải để chơi, mà là để thuận tiện liên lạc. Sau khi đi học chính thức, lớp tớ đi học với nghỉ ngơi không giống lớp các cậu, không thể ở cùng nhau mỗi ngày được."
"Tớ biết tớ biết." Khúc Liệu Nguyên đã nghĩ tới cái khác, nói, "Bọn mình mua điện thoại gì? Đúng rồi Tiểu Dã, cậu có biết điện thoại Symbian không?"
"Đừng có mơ, không mua cho cậu Symbian đâu, đến lúc đó cậu chơi đến điên, làm sao được?" Tống Dã đột nhiên cảm giác không ngờ, nói, "Không đơn giản nha Tiểu Khúc, cậu còn biết cả điện thoại Symbian?"
Khúc Liệu Nguyên cười ha ha một tiếng, nói: "Đúng rồi đó. Hôm nay tớ chơi điện thoại của Diêu Vọng, điện thoại của nó là hệ thống Symbian."
Tống Dã sửng sốt.
"Chơi được Red Alert, nó nói còn chơi được CS nữa, nhưng mà chỉ chơi offline được thôi. Màn hình điện thoại kia to thế này này," Khúc Liệu Nguyên khoa tay múa chân một cái, lập tức nói, "Tớ không phải nói là muốn mua cái đó, chỉ muốn nói với cậu là cái điện thoại kia chắc chắn rất đắt thôi. Bọn mình mua bừa cái nào có thể gọi điện nhắn tin là được rồi."
Tống Dã lại nói: "Sao cậu lại chơi điện thoại của nó?"
Khúc Liệu Nguyên nói: "Nó cho tớ chơi."
Tống Dã khó có thể tin nói: "Nó cho cậu chơi thì cậu chơi luôn? Cậu không biết nó là người thế nào sao? Quên nó chửi cậu là chó Nhật rồi à? Lần trước cậu suýt nữa đánh nhau với nó còn gì? Cậu ngốc à, sao không nhớ tí nào?"
Khúc Liệu Nguyên: "..."
Tống Dã: "..."
Khúc Liệu Nguyên nghĩ thầm, Tiểu Dã tức giận sao? Không thích cậu chơi cùng tiểu lưu manh Diêu Vọng?
Tống Dã nghĩ thầm, mình đang làm gì đây? Chơi điện thoại một chút thôi mà, Khúc Liệu Nguyên không thích chơi mới là sai ấy.
"Biết rồi," Khúc Liệu Nguyên chủ động nhận sai nói, "Sau này tớ không chơi điện thoại nó, cũng không chơi với nó nữa. Tớ biết cậu muốn tốt cho tớ, sợ tớ bị nó làm hư."
Tống Dã: "... Cậu biết là được rồi."
Khúc Liệu Nguyên đụng đụng hắn, nói: "Vậy cậu cười một cái đi, đừng mất hứng mà."
Tống Dã nói: "Tớ có gì vui mà cười? Có em trai ngốc như cậu."
"Anh, anh muốn em học cho giỏi, mà lại nói em là đồ ngốc, đồ ngốc mà cũng vào được lớp thực nghiệm sao?" Khúc Liệu Nguyên nói, "Học sinh tốt đều được khen mà, anh khen em một phát đi."
"Khen cậu cái gì?" Tống Dã nhớ tới chuyện lúc nãy có nữ sinh khen Khúc Liệu Nguyên đẹp trai, nói, "Được cái dáng dấp vẫn nhìn được."
Khúc Liệu Nguyên đột nhiên đứng lại, chợt dán mặt về phía hắn.
Tống Dã cả kinh, phản xạ có điều kiện tránh sang bên cạnh.
Nhưng Khúc Liệu Nguyên vẫn nhìn hắn làm mắt lác, méo miệng, lè ra nửa đoạn lưỡi.
Trái tim Tống Dã nhảy lên cổ họng, nghĩ thầm con mẹ nó! Con mẹ nó! Con mẹ nó!!! Làm mặt ngáo ộp có cần đột nhiên áp sát thế không?! Muốn hù chết hắn sao?!
Nhưng hắn không thể nào nói ra, chỉ có thể cười, nói: "Ha ha ha, đồ ngốc này."
Khúc Liệu Nguyên: "Ha ha ha ha ha, cười rồi cười rồi."
Đêm đó, sau khi chuông tắt đèn reo được mấy phút, Diêu Vọng không biết đi đâu quay về kí túc xá.
Trong phòng đã tắt đèn, đèn ngoài hành lang chiếu xuyên qua phần kính mờ trêи cửa, Diêu Vọng đi thẳng đến giường mình, lấy đồ rửa mặt, lại ra ngoài.
Giáo viên quản lý bên ngoài không tránh khỏi nhắc vài câu, sao lại là em? Mỗi ngày chậm chạp cái gì?
Khúc Liệu Nguyên buồn ngủ, nghe âm thanh bên ngoài, ý thức mơ hồ liền ngủ mất.
... Đột nhiên có người vỗ mặt cậu, còn gọi cậu: "Lớp trưởng, Khúc Liệu Nguyên."
Cậu mở một mắt ra, Diêu Vọng đứng cạnh giường cậu, tay còn chưa cất đi.
Khúc Liệu Nguyên nửa tỉnh nửa mê, dụi dụi mắt mới nhìn rõ cậu ta, không hiểu nói: "Diêu Vọng? Mày làm gì đấy?"
Diêu Vọng nói: "Cho tao mượn dầu thơm của mày đi, có muỗi."
Khúc Liệu Nguyên nói: "Tao làm gì có dầu thơm."
Diêu Vọng nói: "Lừa ai đấy, mày dùng dầu thơm nên người mới có mùi còn gì."
"Tao không có," Khúc Liệu Nguyên buồn ngủ rũ rượi, nói, "Ở chỗ anh tao ấy."
Diêu Vọng nói: "Ờ, thế để tao tìm anh mày, 402 đúng không?"
Khúc Liệu Nguyên nghiêng đầu, lại muốn ngủ, đột nhiên nghĩ, không được! Soạt một cái ngồi dậy, nạt nhỏ: "Đừng đi! Ảnh ngủ từ lâu rồi!"
Diêu Vọng xoay người, tay chống lên thang giường trêи Khúc Liệu Nguyên, cúi đầu nhìn cậu, nói: "Muỗi cắn tao thì làm sao bây giờ?"
Bị muỗi cắn hai cái thì chết chắc? Khúc Liệu Nguyên chửi thầm không dứt, nói: "Mày mượn Dương Thần Quang đi, nó có dầu thơm đấy."
Diêu Vọng buồn bực nói: "Dương Thần Quang là đứa nào?"
Khúc Liệu Nguyên muốn qua đời, nói: "Người giường trêи tên gì mày cũng không biết à?"
Diêu Vọng nói: "Cả lớp tao chỉ nhớ mỗi tên mày."
Khúc Liệu Nguyên mất bình tĩnh, ôm quyền nói: "Đại ca, em cảm ơn anh."
Diêu Vọng vui một chút, nói: "Em trai ngoan, không cần khách khí như vậy."
Cậu ta quay về giường mình, giơ tay vỗ lên giường trêи, còn chưa lên tiếng, Dương Thần Quang đã đưa dầu thơm cho cậu ta.
Khúc Liệu Nguyên lúc này mới nằm xuống, quay người hướng vào tường, ngủ.