Qua Nhà Tớ Làm Bài Tập Đi

Dã xuy & Đồ Ngốc


trước sau

(Dã xuy aka chém gió về Tiểu Dã =)))))))))

Edit: Bàn

Hai người hàn huyên một lúc, Tống Dã cảm thấy tâm tình Khúc Liệu Nguyên đã yên ổn hơn rất nhiều, mới nói: "Đi, anh dẫn cậu đi ăn cơm."

Trong nhà ăn, Tống Dã xếp hàng đi mua cơm, Khúc Liệu Nguyên đứng ở cuối hàng, chờ Tống Dã mua xong thì giúp bưng ra, cũng thuận tiện nhìn xem ở đâu có 2 chỗ ngồi cạnh nhau.

Trong phòng ăn quá ồn, ngồi mặt đối mặt căn bản không nghe được đối phương nói gì. Cậu muốn nói chuyện trời đất cùng Tống Dã.

Học sinh cấp 3 có không ít đôi trẻ yêu sớm, thời gian bình thường đi học thì lén lút sau lưng giáo viên, đến thời gian ăn cơm chiều lại hết sức rõ ràng, trong phòng ăn có không ít cặp đôi nam nữ ngồi cạnh nhau.

Khúc Liệu Nguyên còn chứng kiến bạn cùng phòng Quách Tiểu Thiên, và một nữ sinh lớp 8 sát vách ngồi cạnh nhau, rất lấy làm kinh hãi. Quách Tiểu Thiên đầu nhỏ, khuôn mặt thì baby, các nam sinh trong lớp lúc đó nói đùa, bình thường gọi Quách Tiểu Thiên là "học sinh tiểu học," làm sao ngay cả "học sinh tiểu học" cũng yêu sớm rồi?

Yêu đương, rốt cuộc là cảm giác gì?

"Khúc Liệu Nguyên," Tống Dã gọi cậu, "Ra bưng bát!"

Cậu đáp lại, bước nhanh tới cửa sổ cơm. Ở trường Tống Dã không gọi cậu là "Tiểu Khúc," là do bản thân cậu yêu cầu, lí do là nhũ danh này ngây ngô, không giống như là dành cho nam sinh lớn, Tống Dã liền gọi tên cậu, có khi cũng gọi cậu "em trai."

Tống Dã mua 2 bát mì cho hai người, mỗi tô mì tặng kèm một phần kimchi, thẻ học sinh bị quẹt mất 7 tệ, còn thừa lại hơn 10 tệ.

"Ngày mai đi nạp thẻ," Ngồi xuống bàn, Tống Dã đưa thẻ cho cậu, nói, "Thẻ còn lại hết tiền rồi, buổi tối tắm cậu cầm cái này. Cất đi, tắm xong nhớ rút thẻ ra."

Khúc Liệu Nguyên không nhận, nói: "Cậu cầm đi, tối nay không tắm, lạnh quá, mặc quần áo cởi quần áo cũng chết cóng tớ, mai rồi tắm."

Tống Dã nói: "Hôm qua cậu cũng nói thế."

Khúc Liệu Nguyên tuỳ tiện cẩu thả nói: "Mới có 2 ngày chưa tắm, bạn cùng bàn tớ tuần này còn chưa tắm lần nào."

"Một tuần?" Tống Dã trêи mặt viết chữ ghét bỏ, nói, "Cậu mà cũng như thế, thì đừng đến tìm tớ, tớ sợ ám mùi tớ."

"..." Khúc Liệu Nguyên nhận thẻ, nhét vào túi, lại nói, "Tối tớ lấy nước nóng cho cậu, tan học qua phòng tớ cầm về."

Thực ra cậu sợ nóng hơn, chứ không sợ lạnh mấy, không muốn đi tắm chẳng qua là muốn lười.

Tống Dã thì rất sợ lạnh, tối ngủ còn phải bỏ túi chườm nóng, bằng không chăn không thể ấm. Nhưng lớp thực nghiệm mỗi tối có thêm 1 tiết tự học, tan học muộn hơn các lớp khác, sau khi trở về nước nóng trong phòng đun nước đều biến thành nước ấm, bỏ vào túi chườm nóng cũng không nóng lắm.

Khúc Liệu Nguyên mỗi ngày sẽ lấy trước giúp hắn một bình nước nóng, chờ hắn tan tiết 3, thì qua phòng 411 cầm về.

Nhiệt độ càng ngày càng thấp.

Theo quy định, đến ngày 15 tháng 11 mới bật sưởi, vẫn phải chịu đựng vài ngày mới có sưởi, các học sinh rời giường chạy bộ sáng sớm đều trở nên rất gian nan.

Sáng sớm còi báo rời giường kêu, mọi người đều rúc trong chăn ấm không muốn rời giường, một lúc được ấm cũng là một lúc.

Giang Ba từ trong chăn duỗi chân ra thăm dò nhiệt độ, liền hét thảm một tiếng. Mọi người phòng 411 bị cậu ta hét tỉnh lại, lục tục rời giường, mỗi người lạnh run mà mặc quần áo.

Chạy bộ sáng sớm trở về, cơ thể đã ấm áp rồi, đến lúc đi rửa mặt, một hàng cốc đánh răng trêи bệ cửa sổ trong phòng đã đông lại toàn bộ, không lấy ra được. Mấy nam sinh trong khổ tìm vui, lớp trưởng kiêm phòng trưởng Khúc Liệu Nguyên làm trọng tài, mấy người khác thi nhổ cốc, so xem ai nhổ nhanh hơn, người nào thua người đó nhận nhiệm vụ quét tước kí túc xá hôm nay.

Tình hình trận đấu vô cùng kịch liệt. Cuối cùng, quán quân là giường trêи Giang Ba, người cuối cùng là Quách Tiểu Thiên, Dương Thần Quang nghỉ đấu giữa chừng, cậu ta mắc lỗi kĩ thuật, nhổ luôn quai cốc.

Phòng trưởng Khúc Liệu Nguyên nghiêm trang dùng hai tay giao chổi cho Quách Tiểu Thiên, chúc mừng cậu ta đạt được cơ hội trực nhật vinh quang này.

Cuộc thi nhổ cốc buổi sáng của phòng 411 đã kết thúc thành công tốt đẹp!

Sau khi chuông chuẩn bị vào tiết 1 kêu, Diêu Vọng vừa đúng giờ chạy vào phòng học, đến chỗ ngồi cách Khúc Liệu Nguyên một lối đi ngồi xuống.

Đoạn thời gian này đã luân phiên đổi chỗ mấy lần, Khúc Liệu Nguyên cũng đã đổi bạn cùng bàn mới, nhưng Diêu Vọng vẫn ngồi cùng bàn với Hách Diễm giúp đỡ học bù. Khúc Liệu Nguyên trước đó đã báo cáo tình huống này với thầy Tào, thầy Tào cũng đồng ý.

Mấy tối gần đây nhiệt độ hạ thấp, Diêu Vọng buổi tối không về kí túc xá nữa, đi về nhà ngủ, Khúc Liệu Nguyên nghe cậu ta nói nhà cậu ta cách trường rất gần, đạp con chết phi của cậu ta về nhà chỉ cần 10 phút.

"Ê," Khúc Liệu Nguyên gọi cậu ta, nói, "Hôm nay mày đi nói với thầy Tào một tiếng, nếu không giáo viên quản túc sẽ cáo trạng với trường."

Diêu Vọng nói: "Đã biết."

Cậu ta không ăn sáng, lấy ra một cốc sữa đậu nành từ cặp đeo một vai, uống vài ngụm cạn cốc, nhưng lúc cắm ống hút không cắm cẩn thận, chính cậu ta cũng không để ý, sữa đậu nành văng ra chảy tràn khắp nơi, bạn cùng bàn Hách Diễm vội vàng lấy khăn giấy trong ngăn kéo ra đưa cho hắn. Chuông vào học vang lên, cậu ta vẫn còn luống cuống tay chân lau bàn lau quần.

Thầy Toán đi vào, ông vốn nghiêm khắc, các học sinh đều nhanh chóng ngồi ngay ngắn ngẩng đầu nhìn bục giảng, như vậy ông liếc mắt liền thấy Diêu Vọng không giống người khác, mặt trầm xuống, nói: "Diêu Vọng."

Diêu Vọng thả giấy lau xuống, đứng dậy.

Giáo viên nói: "Lần này thi giữa kì, Toán thi được bao nhiêu điểm? Nói cho thầy và bạn cùng lớp."

Diêu Vọng: "... Hơn 60."

Giáo viên nói: "61! Hơn gì mà hơn? Suýt nữa là không đạt rồi, thế mà vẫn còn mặt mũi uống sữa đậu nành trong giờ học à?"

Diêu Vọng không nói, cúi đầu. Cậu ta bị phạt đứng 1 tiết Toán.

Hết giờ học, Diêu Vọng ngồi xuống, Hách Diễm tốt bụng an ủi cậu ta vài câu, cậu ta không để ý người ta, sắc mặt âm trầm.

Khúc Liệu Nguyên lúc đầu đang nói đùa cùng bàn trước, nhìn thấy, nói: "Mày lần này tiến bộ nhiều hạng mà, may có Hách Diễm giúp mày học bù."

Diêu Vọng lần này thi được hạng hơn 50, đương nhiên vẫn nằm trong hàng ngũ "học sinh kém," có điều so với hạng 60 thì đã có tiến bộ.

Cậu ta nghiêng đầu nhìn Khúc Liệu Nguyên, nói: "Lớp trưởng, cùng đi nhà xí đi."

Khúc Liệu Nguyên: "Tao không đi..."

Diêu Vọng đã lại đây, một tay quàng cổ Khúc Liệu Nguyên, kiên quyết tha Khúc Liệu Nguyên khỏi chỗ ngồi.

Ra cửa, Khúc Liệu Nguyên giãy giụa nói: "Mày lỏng ra một tí, tao không thở được."

Diêu Vọng buông lỏng tay, đổi thành vòng qua vai cậu.

"Tao thực sự không đi nhà xí." Khúc Liệu Nguyên nói.

"Đi cùng tao," Diêu Vọng nói, "Một mình tao không có nghĩa lý gì."

Khúc Liệu Nguyên không thể làm gì khác là đi theo cậu ta, nói: "Hách Diễm là giáo viên nhỏ của mày, mày lễ phép với nhỏ cái đi, tôn sư trọng đạo hiểu không?"

"Bình thường tao tốt với nhỏ vô cùng." Diêu Vọng nói, "Lúc nãy tâm trạng không tốt, không muốn nói chuyện."

Khúc Liệu Nguyên nói: "Vì phạt đứng? Vì điểm? Thực ra mày tiến bộ mấy hạng rồi, chỉ là Toán thiếu chút nữa, tao thấy mày thi tiếng Anh hơn 90."

"Tao hỏi mày," Diêu Vọng nghi ngờ hỏi cậu, "Làm sao mày từ hạng hơn 50 tiến bộ đến hơn 20? Mày là lúc đầu điểm tốt sẵn, rồi thi cấp 3 không tốt đúng không?"

Khúc Liệu Nguyên lập tức nở nụ cười, nói: "Ha ha, mày hỏi thật đấy à. May mà có anh tao, nếu
không chắc giờ tao vào trường nghề học hàn điện rồi."

Cậu kể lại ngắn gọn trải nghiệm từ điểm trước khi thi ngay cả trường cấp 3 bình thường cũng khó vào được, đến suýt soát thi đậu Nhất Trung thành phố.

Lúc này Diêu Vọng đã đi xong nhà xí, khi rửa tay hoàn toàn bái phục nói: "Trâu bò... Mày với Tống Dã đều quá trâu."

Khúc Liệu Nguyên cười đắc ý, nói: "Cho nên mày cũng đừng nhụt chí nhanh như vậy, tuy mày là học sinh dự thính, nhưng mà qua được tuyến dự thính chứng minh là căn bản cấp 2 của mày vẫn được, cố gắng thêm tí, kiểu gì cũng bắt kịp."

"Còn lâu ấy," Diêu Vọng ra hiệu đi ra ngoài, ra ngoài sân trường, xung quanh không người, cậu ta mới nói, "Ba tao mời về cho tao bốn gia sư, mỗi ngày tan học về nhà bắt tao học đến hơn 10 giờ, lúc đấy mới qua được tuyến dự thính."

Khúc Liệu Nguyên: "..."

Diêu Vọng cảm thấy việc mời gia sư len lén học tập là chuyện mất mặt, nói: "Khụ, mày đừng nói với người khác."

"Sẽ không nói." Khúc Liệu Nguyên bảo đảm nói.

Diêu Vọng còn có chút không thể tưởng tượng nổi, nói: "Bốn gia sư của tao đều là giáo viên đặc biệt... Đ*t mẹ, Tống Dã kinh vãi."

Đây là khen Tống Dã, nên Khúc Liệu Nguyên ngay cả lời chửi thề của cậu ta cũng không sửa, vui vẻ nói: "Ảnh thực sự rất thông minh, từ mẫu giáo đã thuộc 300 bài thơ Đường, trong khu tao có người lớn không tin, muốn kiểm tra ảnh, cầm sách chọn bừa một bài, bài nào ảnh cũng đọc được. Có điều ảnh đúng là đã học giỏi còn cố gắng, tiểu học đã đọc hết tứ đại kiệt tác, sau lại còn đọc thật nhiều tác phẩm nổi tiếng nước ngoài, tao toàn đọc không hiểu. Ảnh ra ngoài du lịch đều mang theo bài tập để làm trêи đường. Mày biết "Mọt sách" không? Là tiểu thuyết song ngữ Trung - Anh ấy, bây giờ ảnh đọc hết mấy quyển bản đại học rồi."

Diêu Vọng: "... Được rồi được rồi đừng nói nữa."

"Người so với người làm người ta tức chết đúng không?" Khúc Liệu Nguyên cười ha ha một cái, lại nghiêm túc khuyên nhủ cậu ta nói, "Mày xem anh tao thông minh như vậy, còn cố gắng hơn tất cả mọi người, bạn học điểm xếp hạng đằng trước đều là như thế, bạn cùng bàn của mày Hách Diễm, còn có Lưu Hiểu Hiểu, mấy nhỏ đều rất chịu khó. Chúng ta nếu như có thể dễ dàng đuổi kịp và vượt qua thành tích mấy người này, thì hai chữ nỗ lực này còn có ý nghĩa gì? Nếu như nỗ lực không có ý nghĩa, thế giới này sẽ không công bằng, cũng..." Cậu đột nhiên bị kẹt cứng.

Diêu Vọng: "???"

Khúc Liệu Nguyên nhớ không nổi phần sau Tống Dã nói cái gì, không thể làm gì khác là qua loa kết thúc, tổng kết lại: "Cho dù thế nào, chúng ta cũng phải kiên trì nỗ lực, dù sao ăn một miếng không thể béo, La Mã cũng không phải một ngày xây thành."

Diêu Vọng giễu cợt, nói: "Đây là mày học thuộc từ "Súp gà cho tâm hồn" à?"

"Súp gà cho tâm hồn" là quyển sách mà cả lớp đang đọc. Thầy Tào dạy Ngữ văn giao nhiệm vụ đọc trích đoạn mỗi ngày, rất nhiều người chép lại các câu trong quyển sách này.

Hai người về đến cửa phòng học, Khúc Liệu Nguyên chắp tay sau đít, vô cùng làm bộ, nói: "Mày quản tao thuộc từ đâu ra làm gì, thấy có lý mà nghe được, thì cứ nghe theo đi."

"Được, nghe theo." Diêu Vọng nói, "Lần này không thi tốt, không mặt dày đòi mày thưởng nữa, lần sau đi."

Khúc Liệu Nguyên đã sớm quên là từng có ước định này, vẻ mặt mờ mịt: "Thưởng gì?"

Diêu Vọng: "..."

Cậu ta đột nhiên dùng hai tay vừa rửa lạnh buốt đụng vào mặt Khúc Liệu Nguyên.

Khúc Liệu Nguyên "Oa a!!!" hét thảm một tiếng, tránh về phía sau thật xa.

Diêu Vọng: "Há há há há."

Buổi trưa tan học, Khúc Liệu Nguyên qua lớp 1 gọi Tống Dã đi ăn cơm. Trước khi lấy cơm, hai người rửa tay trước bồn rửa ở căng tin, Khúc Liệu Nguyên rửa qua quýt, chạm vào nước làm ẩm tay là coi như đã rửa xong.

Tống Dã hơi xắn tay áo lên, lộ ra một đoạn màu da khoẻ mạnh, cũng mơ hồ có thể thấy mạch máu rõ ràng trêи cánh tay. Kì thực vào giờ ăn cơm, trong phòng ăn hiện giờ chỉ tràn đầy hương vị cơm nước, nhưng Khúc Liệu Nguyên lại luôn cảm giác mình có thể ngửi được mùi trêи người Tống Dã, một loại mùi hương bột giặt lẫn với mùi thơm xà phòng Safeguard, còn có một chút mùi của riêng Tống Dã... Thật khó hình dung.

Tống Dã rửa xong, quay người lại.

Khúc Liệu Nguyên trong lòng thình thịch hai cái, nhìn ngang nhìn dọc, không tự chủ được lấy tay sờ một bên vành tai của mình, cảm giác được tay mình rất lạnh, chợt nhớ tới trò đùa sáng nay Diêu Vọng làm.

"Đi thôi." Tống Dã gọi cậu.

Cậu nhìn Tống Dã cười gian xảo, Tống Dã vẫn không biết, nên cậu liền bước nhanh về phía trước, hai tay ôm mặt Tống Dã.

Tống Dã bị lạnh nhắm mắt nhíu lại, trong nháy mắt khuôn mặt anh tuấn gần như vặn vẹo, muốn lùi về sau né tránh, Khúc Liệu Nguyên lại càng táo tợn hơn mà mò tay lên cổ hắn, còn luồn vào bên trong cổ áo.

Tống Dã: "..."

Hắn đột nhiên bất động không tránh nữa, nhìn chăm chú Khúc Liệu Nguyên trước mặt.

Khúc Liệu Nguyên vốn là dáng vẻ cười đùa nghịch ngợm gây sự, bị hắn nhìn chăm chú trong chốc lát, vèo một cái thu tay về.

Tống Dã lại cười, hỏi cậu: "Em trai, chơi vui không?"

Khúc Liệu Nguyên không biết nên nói cái gì, cũng không biết vì sao trêи mặt có chút nóng lên. Phòng ăn quá nhiều người đó.

"Đi mau, lấy cơm đi," Cậu nói, "Tớ muốn ăn cơm niêu."

Cậu đi ở đằng trước, Tống Dã ở phía sau, dán hai tay lên cổ cậu, cậu "Shhh --" một tiếng, lập tức rụt cổ, nói: "Nhìn cậu hẹp hòi kìa, còn phải trả thù lại."

"Cậu là đồ ngốc." Tống Dã ở đằng sau mắng cậu.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện