Khi Khúc Liệu Nguyên bảo Tống Dã "xinh" hơn những người khác, tự nhiên nhớ ra mình lúc trước tưởng tượng coi Tống Dã là nữ sinh, cảm thấy có lỗi với Tống Dã, loại tưởng tượng này thật báng bổ Tống Dã.
Về đến nhà, Cao Tú Nguyệt như mọi ngày cuối tuần, nấu một bàn đồ ăn mà hai đứa nhỏ thích ăn, khao bọn họ vì đã vất vả học tập trong tuần lớn này.
"Không có bánh sinh nhật ạ?" Khúc Liệu Nguyên giả bộ bất mãn với mẹ nói, "Tại sao sinh nhật Tống Dã mẹ còn đặc biệt mang bánh đến trường? Con thì không có, đây là mẹ thiên vị."
Cao Tú Nguyệt lườm cậu một cái, nói: "Bánh gato của Tiểu Dã con không ăn à?"
Khúc Liệu Nguyên nói một cách đương nhiên: "Nó đưa con ăn."
"Thế thì không được, chắc chắn con ăn nhiều hơn Tiểu Dã rồi." Cao Tú Nguyệt nói, "Không có bánh gato đâu, ba con mua quà cho con rồi."
Khúc Đại Giang vén rèm phòng lên, vẫy tay với con trai, Khúc Liệu Nguyên nháy mắt với Tống Dã, chạy vào.
Cao Tú Nguyệt hàn huyên với Tống Dã mấy câu về chuyện trường học, nói hắn: "Dì thấy cháu lại gầy rồi, đừng cứ có món gì ngon là lại cho nó ăn, cháu cũng phải tự chăm sóc bản thân chứ."
"Đâu có ạ, là nó cái gì cũng cho cháu," Tống Dã nói, "Đầu bếp đưa thừa miếng trứng chiên, nó cũng phải chia với cháu một nửa."
Cao Tú Nguyệt nói: "Các tiết ở lớp thực nghiệm căng thẳng, cháu tốn nhiều đầu óc hơn nó, còn nó là một đứa ngốc, ăn gan rồng não phượng thì não cũng không dài hơn được."
Đây không phải bà nói lời khách sáo với Tống Dã, mà thật sự là con trai nhà mình so với Tống Dã, rõ ràng chỉ kém 6 ngày, mà trình độ phát triển đầu óc như kiểu kém nhau 6 tuổi vậy.
"Giờ cũng 17 rồi," Cao Tú Nguyệt coi Tống Dã như người lớn mà nói hết, "Nhìn thì đúng là người lớn, 2 năm nữa là ra ngoài học đại học, vừa vào xã hội, đầu óc của nó thế này, không ăn thiệt mới là lạ."
"Cũng không đúng, giờ nó làm lớp trưởng tốt lắm ạ." Tống Dã nói, "Dì Cao cứ yên tâm đi, cháu vẫn sẽ trông nó, sẽ không để nó chịu thiệt thòi."
Cao Tú Nguyệt tự giễu cười nói: "Dì thực ra vẫn mong nó có thể luôn đi theo cháu học theo gương tốt, vấn đề là cái thành tích kia, làm sao thi cùng một trường với cháu được?"
Tống Dã nói: "Vẫn còn 2 năm mà, chờ lúc báo nguyện vọng..."
"Reng reng reng!" Khúc Liệu Nguyên nhảy ra khỏi phòng bố mẹ, cắt đứt cuộc nói chuyện của hai người, vẻ mặt vênh váo khoe khoang nói, "Tống Tiểu Dã, cậu nhìn đây!"
Cậu phanh áo khoác đồng phục ra, bên trong là áo phông dài tay màu đen, còn nhét áo phông vào trong quần đồng phục, quanh hông đeo một cái thắt lưng mới tinh, là một cái thắt lưng quân dụng, màu nâu da bò, khoá thắt lưng màu bạc có ngôi sao 5 cánh, giữa ngôi sao 5 cánh viết "八一".
"Trông đẹp trai không?" Khúc Liệu Nguyên thích cực kỳ, nói, "Tớ muốn một cái thắt lưng thế này từ lâu rồi."
Khúc Đại Giang đi ra từ phía sau cậu, cười rồi ngồi xuống bàn cơm cùng Cao Tú Nguyệt và Tống Dã, nhìn Khúc Liệu Nguyên khoe khoang.
Tống Dã tâng bốc mà khen: "Đẹp trai, hợp với cậu lắm."
Khúc Liệu Nguyên ra ngô ra khoai mà đi đều bước một lần ở chỗ trống trước bàn trà, còn muốn người nhà phối hợp với mình: "Các đồng chí vất vả rồi!"
Cao Tú Nguyệt: "Đừng có lượn qua lượn lại nữa! Mẹ chóng mặt, ra ăn, đồ ăn nguội rồi."
Khúc Liệu Nguyên mới chịu ra ăn cơm, ăn mấy miếng liền sờ sờ thắt lưng của mình.
Không ai hiểu con bằng cha, Khúc Đại Giang chuẩn bị quà rất hợp ý cậu.
Ăn cơm xong, Khúc Liệu Nguyên quăng đũa rồi chạy ra ngoài để khoe cái thắt lưng mới của cậu với các bạn hàng xóm trong khu.
Tống Dã giúp Cao Tú Nguyệt dọn mâm bát, Cao Tú Nguyệt đẩy hắn ra khỏi bếp không cho hắn rửa, hắn liền ngồi chung với Khúc Đại Giang hàn huyên vài câu.
Xưởng 407 đã hoàn thành việc kiểm kê tài sản và sẽ sớm bắt đầu đấu thầu, các đơn vị đầu ngành của thành phố sẽ chủ trì, vài xí nghiệp tư nhân là xí nghiệp hoá chất như xưởng 407 sẽ tham gia đấu thầu.
Nói cách khác, xưởng 407 thuộc sở hữu nhà nước sắp được tái cơ cấu thành xí nghiệp liên doanh sau khi đấu thầu kết thúc, việc cắt giảm nhân sự là chắc chắn, một lượng lớn công nhân viên đang phải đối mặt với việc bị sa thải.
Năm ngoái cả nhà 3 người trừ Khúc Liệu Nguyên đã nói về chuyện này một lần, lần đó Tống Dã đề nghị Khúc Đại Giang rời khỏi nhà xưởng, nhân lúc tuổi tác còn chưa quá cao, đi ra ngoài học chút gì đó, làm chút gì đó khác.
Vấn đề của xưởng 407 không thể giải quyết bằng việc tái cơ cấu, thiết bị sản xuất cũ kỹ, sản phẩm không có sức cạnh tranh trên thị trường, tái cơ cấu chưa chắc đã vực dậy được doanh nghiệp, chẳng qua là thử đi thử lại trong vô ích.
Các ông chủ xí nghiệp tư nhân tới tham gia đấu thấu cũng chưa chắc là không biết, phần lớn đều không có lợi thì chẳng việc gì phải dậy sớm, là vì có trợ cấp của chính phủ để lấy mà thôi.
Lúc đó Khúc Đại Giang cũng có nghe một chút, khi ấy vẫn chưa nghĩ ra là muốn làm gì, sau mùa xuân trong xưởng vẫn nghỉ, ông liền ra ngoài 2 chuyến, gặp đồng đội lúc trước, mạch suy nghĩ mở rộng ra nhiều.
"Bây giờ định kinh doanh nhỏ lẻ trước," Khúc Đại Giang nói với Tống Dã, "Thấy mặt tiền cửa hàng trên thành phố rồi, có một siêu thị nhỏ không làm nữa muốn chuyển nhượng, có thể tiếp tục, chú theo dõi một thời gian, làm ăn tạm ổn, tiệm này cách trường bọn cháu không xa lắm." Ông nói tên tiểu khu, "Ở ngoài cổng chính tiểu khu này."
Nhất Trung có vị trí rất tốt, xung quanh có nhiều đơn vị hành chính, trường học, còn có mấy khu dân cư cao cấp, tiểu khu mà Khúc Đại Giang nói là một trong số đó.
Tống Dã cảm thấy khả thi, hỏi tiếp giá cả, thêm cả hàng hoá bán lại mất gần 100000 tệ.
Hắn suy nghĩ một chút, nói: "Nếu không đủ tiền thì cháu có."
"..." Khúc Đại Giang nói, "Chút tiền ấy chú với dì Cao vẫn có, thằng nhóc này, đúng là...!Giữ tiền của cháu cho tốt, tương lai lên đại học, mua nhà, kết hôn, đều phải dùng."
Tống Dã nói: "Cô chú nếu phải dùng đến cứ nói, coi như là cháu đầu tư được không? Với sự phát triển của xã hội hiện nay, giá trị của tiền càng ngày càng ít đi, giữ tiền trong ngân hàng là làm mất giá...!Đấy là cháu nghe ba cháu nói."
Nếu hắn nói là do hắn phân tích, Khúc Đại Giang còn có thể cảm thấy là quan điểm của trẻ con, hắn mang Tống Chí Quốc ra, Khúc Đại Giang sẽ suy nghĩ thật kỹ.
Tống Chí Quốc chắc chắn là người có học thức và thông minh nhất trong xưởng 407 từ trước tới nay, không ai sánh bằng.
Nếu như không lầm đường lạc lối, ông có thể sẽ được đưa lên làm nhân vật lãnh tụ cải cách trên bàn thờ.
Khúc Đại Giang kết thúc cuộc nói chuyện này, nói: "Không có việc gì thì gọi cho ba cháu nhiều chút, một mình ổng ở trong đó cũng...!cũng cô đơn."
Tống Dã và Tống Chí Quốc không liên lạc nhiều, một tháng chỉ có thể gọi 2 3 cuộc điện thoại, bên trong quản lý rất nghiêm ngặt, Tống Dã cũng bận học.
Nhưng mỗi lần bọn họ liên lạc, cũng không giống cha con lâu ngày không gặp kể cho nhau tâm tình xa cách, ngoại trừ hỏi thành tích, Tống Chí Quốc sẽ kể cảm nhận bản thân khi xem tin tức, cách ông hiểu và dự đoán của mình về các vấn đề thời sự.
Kỳ thực, lúc trước khi Tống Chí Quốc vẫn còn tự do, trao đổi với con trai