Edit: Bàn
Tống Dã tới tham gia đấu loại 3000m, cũng là bị không trâu bắt chó đi cày.
Hắn vừa bước xuống đài nhận giải quán quân nhảy xa, đã bị mấy cán bộ lớp 2 sát vách vây quanh, xách hắn sang đường băng bên cạnh, nhờ hắn chạy 3000m, cả mấy cán bộ lớp 1 cũng ở bên cạnh làm vận động hành lang.
Vị nam sinh của lớp 2 dự định tham gia 3000m kia cũng tham gia thi nhảy sào, trong trận chung kết vừa kết thúc cũng lấy được giải, thế nhưng không cẩn thận làm trẹo chân, không thể chạy 3000m nữa.
Lớp 1 và lớp 2 đều là lớp thực nghiệm, mỗi lớp đều chỉ có 30 học sinh, bình thường trường tổ chức họp mặt hoặc là tổ chức sự kiện quy mô lớn, để gọn gàng đẹp mắt, thường ghép hai lớp thành một, cộng thêm 2 lớp bọn họ ngoại trừ khác chủ nhiệm, thì giáo viên bộ môn đều là mấy vị kia, một cách tự nhiên mà có cái gọi là tình nghĩa lớp anh em.
Lớp 1 của bọn Tống Dã có 7 nam sinh, lớp 2 chỉ có 6 người, khoảng chục nam sinh điểm rất cao này, tố chất thân thể thường cũng không quá tốt, ngoại trừ Tống Dã thì tìm không nổi ai có thể chạy 3000m.
Thậm chí những cán bộ lớp đến nhờ hắn chạy 3000m này cũng không chắc chắn lắm là Tống Dã có thể chạy hết không.
Nhưng nhãn số hiệu thi đấu loại cự ly dài đã phát đến tay uỷ viên thể dục từng lớp, tên đã lên dây, lại tìm ban tổ chức nói muốn rút dự thi sẽ rất khó coi.
Hơn nữa bình thường lớp thực nghiệm nữ nhiều nam ít, căn bản cũng không thích tham gia hoạt động thể thao, lại luôn bị các lớp khác cười là âm thịnh dương suy, cười nam sinh lớp thực nghiệm đều là đồ mọt sách, giờ nếu rút dự thi, càng bị người cười chê.
Vì vậy Tống Dã nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, tới chạy 3000m.
Nhưng hắn chỉ nói với Khúc Liệu Nguyên: "Vận động viên lớp 2 trật chân rồi, tớ thay nó."
"Cái này cũng thay được?" Khúc Liệu Nguyên khó tin nói, "Thế thành tích coi như là của cậu, hay của nó?"
Tống Dã: "Coi như là của lớp thực nghiệm."
Khúc Liệu Nguyên: "..."
Tống Dã không muốn nhiều lời cái này, đưa 2 mảnh vải có ghi số cho cậu, cười nói: "Lại đây em trai, giúp anh cài lên nào."
Khúc Liệu Nguyên cầm hai cái kim băng giúp hắn cài lên lưng, lại bảo hắn quay người lại, cài lên ngực cho hắn, nói nhỏ: "Mới nhảy xong đã chạy 3000, sức cậu đủ không? Đừng như người lớp 2 kia, bị thương thì làm sao giờ."
"Không thể nào," Tống Dã thấp giọng nói, "Nhìn anh trai chạy cho em hạng nhất này."
Chạy thứ mấy thì cũng là thành tích của lớp thực nghiệm! Cái gì mà chạy hạng nhất cho cậu? Khúc Liệu Nguyên lắc lư không ngừng giữa danh dự lớp và người yêu, cuối cùng nói: "Được, cậu chạy cho tốt, tớ cổ vũ cậu."
Tống Dã nhìn cậu cười, ánh mắt kia là mỗi khi muốn hôn cậu sẽ lộ ra.
Khúc Liệu Nguyên không tự chủ được nhấp môi dưới, nhỏ giọng nói: "Đừng làm loạn, thi đấu xong rồi nói."
"Nói cái gì cơ?" Tống Dã vẻ mặt quang minh chính đại nói, "Cậu lại nghĩ linh tinh gì thế? Học hư."
Khúc Liệu Nguyên: "..."
Cách đó mấy bước, Diêu Vọng chống nạnh, vẻ mặt không hiểu nổi nhìn hai anh em bên này.
Tống Dã nhanh chóng để ý tới, cười với cậu ta một cái, nâng cao giọng chủ động nói: "Lát nữa chạy cho tốt, cố gắng lên."
"Ông cũng thế, cố gắng lên." Diêu Vọng đáp một câu, "Đệ nhất khối."
Lần kiểm tra tháng gần đây nhất Tống Dã xếp thứ 2 khối, những lời này giống như là chế nhạo hắn hơn.
Tống Dã lại cười, không nói gì thêm nữa.
Diêu Vọng cũng quay người sang chỗ khác, di chuyển cổ chân, chạy trước làm nóng người.
"Cậu đừng để ý nó," Khúc Liệu Nguyên nhỏ giọng nói với Tống Dã, "Nó cả ngày cứ âm dương quái khí, không phải nhằm vào ai đâu."
Tống Dã nói: "Nhằm thì cứ nhằm, tớ sao phải sợ nó?"
Khúc Liệu Nguyên vỗ vai hắn một cái, rất theo phong cách nhà nước mà nói: "Bạn Tống Dã, sắp thi đấu rồi, thể hiện tinh thần thể thao nhé, tình hữu nghị thứ nhất, tranh tài thứ hai."
"Thi đấu thể thao là tranh tài thứ nhất, với cả ai có tình hữu nghị với nó?" Tống Dã rũ mắt nhìn cậu, đột nhiên khó chịu hỏi, "Tớ còn chưa hỏi cậu đây, tuần trước cậu bảo cậu bao công vất vả cầu xin bạn cùng lớp đồng ý chạy 3000, sao không nói người cậu xin là nó?"
"Cậu cũng có hỏi tớ là ai đâu." Khúc Liệu Nguyên hơi chột dạ.
Lúc đó cậu không nói cụ thể là ai, chính là biết Tống Dã không thích Diêu Vọng, nên mới chỉ nói là xin bạn cùng lớp.
Tống Dã lại hỏi: "Cậu xin nó kiểu gì?"
Khúc Liệu Nguyên liền thành thật nói đầu đuôi gốc ngọn: "Cũng chẳng phải cầu xin gì, gọi tiếng anh rồi nói mấy câu bùi tai, nó đồng ý luôn, nó cũng dễ nói chuyện đấy."
Tống Dã: "..."
Khúc Liệu Nguyên bị hắn trợn mắt nhìn, vẫn không biết vì sao, mù mờ hỏi: "Làm sao?"
Lúc này một nhóm nữ sinh đến, có lớp 1 cũng có lớp 2, đưa Tống Dã nước, vây quanh hắn cổ vũ hắn, chen đẩy Khúc Liệu Nguyên sang một bên.
Tống Dã bị vây quanh ở giữa, cũng lờ đi Khúc Liệu Nguyên bị chen ra ngoài.
Khúc Liệu Nguyên: "..."
Cậu hiểu rồi, Tống Dã là đồ hẹp hòi.
Tống Dã phớt lờ cậu, cậu không thể làm gì khác là qua đây đứng tiếp với mấy người lớp 7, cũng có chút không vui.
"Lớp trưởng," Diêu Vọng lãnh khốc vô tình cười nhạo cậu, "Đáng đời mày, mặt nóng dán mông lạnh nhỉ."
Khúc Liệu Nguyên vẫn nhớ câu "đệ nhất khối" cậu ta đá xoáy Tống Dã vừa nãy, tức giận nói: "Anh Vọng, sao mày cứ phải đáng ghét như vậy?"
Diêu Vọng nói: "Thế cũng không đáng ghét bằng anh ruột mày đâu."
Khúc Liệu Nguyên muốn bảo vệ Tống Dã, nhưng lúc này lại không muốn nói tốt cho hắn, nên cậu lấy cái giá lớp trưởng ra uy hiếp Diêu Vọng nói: "Chạy cho tốt! Không qua được đấu loại là mày xong đời!"
"Như ăn sáng thôi," Diêu Vọng mỉm cười nói, "Chờ tao lấy được giải quán quân đi, nhớ kỹ chuyện hai ta nói đấy."
Nhóm trọng tài vận hội thể dục chủ yếu là lấy từ giáo viên thể dục, nhóm học sinh thể dục không tham gia trận đấu mà làm trợ lý trọng tài, hỗ trợ duy trì trật tự, cũng phụ trách làm trọng tài trong mấy trận không phải chung kết mà giáo viên không để ý hết được.
Ví dụ như trọng tài trận đấu loại 3000m này chính là một học sinh thể dục lớp 12, bản thân chính là chuyên luyện chạy cự li dài.
Mấy vận động viên tham gia đấu loại vào chỗ, học sinh thể dục lớp 12 làm trọng tài kia cầm súng lệnh, kêu: "Mọi người vào vị trí -- sẵn sàng!" Mấy giây sau nổ súng "bùm!"
Khúc Liệu Nguyên và nhóm cổ động viên lớp 7 Lưu Hiểu Hiểu mang tới ở ngoài đường băng điên cuồng gào thét cổ vũ, lúc mới bắt đầu cậu không kiềm nổi mà chạy theo vận động viên nửa vòng ở ngoài sân, còn bị các nữ sinh cười cho một trận.
Hai vòng đầu tiên, 3 vị trí đầu là 3 nam sinh lớp khác, Tống Dã và Diêu Vọng đều chạy ở giữa, không cách xa lắm.
Đến vòng thứ 3 thứ 4, mấy người vượt lên đầu lúc trước vì vừa bắt đầu đã chạy với tốc độ nước rút, cạn kiệt sức lực, dần tụt về sau.
Quá nửa vòng thứ 5, có một nam sinh bỏ cuộc, chạy đến nỗi mặt tái mét chân mềm nhũn, thực sự không chạy nổi nữa, được vài bạn học đỡ sang một bên nghỉ ngơi.
Vòng thứ 6, Tống Dã bắt đầu tăng tốc! Gần như cùng lúc đó, Diêu Vọng trước sau cách hắn không đến 10 thước cũng bắt đầu tăng tốc! Trong nửa vòng, hai người vượt qua tất cả mọi người!
Vòng thứ 7, Diêu Vọng nhanh hơn! Tống Dã cũng không kém, hắn với Diêu Vọng ngươi truy ta đuổi, trong vòng này, cả hai thay đổi hạng 1 hạng 2 tới tấp.
Nam sinh thứ 3 đã bị bọn họ quăng ra ngoài hơn nửa vòng.
Bước