Edit: Bàn
Tất cả trận chung kết các hạng mục mà lớp 7 phải tham gia đều đã thi đấu xong, nhưng lớp 1 vẫn còn một hạng mục khác, có điều Tống Dã cũng không muốn đi làm khán giả lắm.
Vì vậy mấy người không xem hết thi đấu liền rời khỏi thao trường về sân trường, Tống Dã mua 4 que kem, 4 người ở trong chòi nghỉ mát nói chuyện một hồi.
Khúc Liệu Nguyên lúc đầu thấy dáng vẻ kia của Tinh Tinh ở vận hội thể dục, tưởng nhỏ nhất định là một cô gái nói rất nhiều, bất ngờ là, Tinh Tinh ở ngay bên cạnh im lặng từ từ ăn kem, nghe 3 nam sinh bọn cậu nói chuyện, cũng không nói chen vào, thỉnh thoảng sẽ nghịch hai cái điện thoại.
Trên điện thoại của nhỏ treo một cái móc điện thoại acrylic, là một chữ "Thông," trên điện thoại của Văn Thông cũng treo một cái "Tinh."
Nhỏ và Văn Thông dường như rất tốt, tốt hơn so với tưởng tượng của Khúc Liệu Nguyên.
"Nhất Trung đúng là tốt hơn Tam Trung," Văn Thông bùi ngùi nói, "Ngay cả khai mạc vận hội thể dục cũng ra dáng hơn Tam Trung, vận hội thể dục năm ngoái của Tam Trung quả thực mẹ nó toàn là làm bừa, tao đúng là cu li, chỗ nào cần thì ra chỗ đó, chạy vượt rào chạy cự li dài chạy nước rút tham gia hết, cuối cùng còn bảo tao đi thi môn ném đĩa, tao còn chưa từng luyện, suýt nữa đập phải trọng tài rồi, đừng nói đến thành tích thi đấu, công sức mất trắng không nói, tí nữa là bị ghi tội."
Tống Dã và Khúc Liệu Nguyên đều bị hắn nói đến cười.
Tống Dã hỏi hắn: "Vậy ông còn luyện chạy vượt rào không? Sau này thi Đại học Thể thao?"
"Luyện chứ," Văn Thông cũng cao hơn năm ngoái, cao hơn Khúc Liệu Nguyên một chút, vì luyện tập thể dục thể thao nên cũng vạm vỡ rất nhiều, hắn tuỳ tiện chẳng quan tâm, nói, "Điểm tôi đây cũng không thi nổi đại học gì tốt, ba tôi lại nói đến lúc đó để tôi vào trường sư phạm ngành thể dục, đi ra làm giáo viên thể dục, đây là nói giỡn hả? Mấy ông nhìn tôi xem có tố chất làm giáo viên không?"
Khúc Liệu Nguyên khuyên răn bạn từ nhỏ: "Vậy mày cũng không thể luôn trốn học được, tao thấy mày cũng sắp trọ trong quán net luôn rồi, ngày ngày chơi game không nên chuyện gì cả, thành tích văn hoá của học sinh năng khiếu cũng rất quan trọng, hiện tại nhiệm vụ chính trong giai đoạn này chính là học hành cho giỏi, nếu không tương lai mày sẽ hối hận."
Tống Dã liếc mắt nhìn cậu, mang theo chút ý cười.
"Tao không học được," Văn Thông buồn rầu nói, "Kiến thức cấp 3 khó quá, tao cảm giác trí thông minh của tao chỉ đến trình độ 9 năm giáo dục bắt buộc thôi."
Tinh Tinh cười ở bên cạnh.
Văn Thông làm bộ trách mắng nhỏ: "Em đừng cười! Học cho giỏi vào, nghe anh em của anh đó, tương lai đậu đại học tốt, tha hồ mấy anh đẹp trai vừa thành tích xuất sắc vừa tốt như Tống Dã." Bị Tinh Tinh đảo mắt.
Khúc Liệu Nguyên liền hỏi Tinh Tinh một câu: "Điểm cậu thế nào? Định học xã hội hay tự nhiên?"
Tinh Tinh trả lời cậu, còn nói: "Muốn học xã hội."
Khúc Liệu Nguyên thế mới biết, điểm thi vào cấp 3 của nhỏ là đứng đầu lớp mình.
"Giờ thì không tốt òi," Văn Thông nói, "Đi làm người yêu tao, rớt xuống hai mươi mấy."
Tinh Tinh cười cười, có sự bất đắc dĩ không thể có cả cá lẫn tay gấu [1], cũng có sự không biết hối cải thiêu thân lao đầu vào lửa.
[1]: Một câu nói của Mạnh Tử, ý là trên đời có những thứ chỉ được chọn một.
Chờ kết thúc vận hội thể dục, nhiều người ra ngoài, Văn Thông và Tinh Tinh lại từ cổng Nhất Trung chen lẫn đi ra ngoài.
Tiễn hai người bọn họ đi, Tống Dã và Khúc Liệu Nguyên về ký túc xá thay quần áo.
Trên đường, Khúc Liệu Nguyên nói ra cảm xúc trong lòng: "Tiểu Dã, chờ tổ chức vận hội thể thao tuần này xong, tuần sau bọn mình không thể như thế nữa."
"Thế nào cơ?" Tống Dã nói đùa, "Ăn ít kem đi hả? Tuần này cậu ăn hơi nhiều thật."
Khúc Liệu Nguyên nói: "Cậu biết cái tớ nói không phải cái này mà."
Tống Dã liền nghiêm túc hơn, nói: "Biết rồi, học tập quan trọng nhất."
"Đúng rồi, không thể như anh Thông với người yêu nó được." Khúc Liệu Nguyên nghiêm túc hạ quyết tâm, nói, "Tuyệt đối không thể để việc yêu sớm ảnh hưởng đến thành tích."
Tống Dã liếc nhìn cậu, nói: "Được, vậy bắt đầu từ tuần sau, bọn mình sẽ không hôn môi nữa."
"..." Khúc Liệu Nguyên mới vừa đam mê hoạt động hôn môi này, chuyện thích nhất trong ngày của cậu là hôn môi, quyết tâm ngay lập tức bị đánh giảm đi một phần nho nhỏ, do dự nói, "Hôn, vẫn hôn được.
Một ngày...!chỉ có thể hôn một lần."
Tống Dã lại nói: "Nhiều quá đó."
"Thế, hai ngày một lần?" Khúc Liệu Nguyên tưởng thật nói xong, lập tức nhận ra Tống Dã lại đang đùa cậu, nói, "Tớ đang nói chuyện nghiêm túc với cậu mà."
Tống Dã vẫn đùa cậu: "Đúng đúng đúng, hôn môi đương nhiên là chuyện nghiêm túc rồi."
"Cậu hẳn hoi một tí được không?" Khúc Liệu Nguyên nổi nóng, nói, "Cậu thông minh đầu óc tốt, học bừa một tí là thi ổn, nhưng mà tớ đần, tớ không giỏi.
Nếu tớ không thi vào được lớp thực nghiệm, tương lai cũng không thi nổi đại học tốt, cậu đi học Bắc Đại Thanh Hoa rồi, tớ chỉ có thể vào Bắc Đại Thanh Điểu, bọn mình ở cùng nhau kiểu gì được?"
Tống Dã: "..."
Khúc Liệu Nguyên gục đầu xuống, sa sút tinh thần nói: "Đến lúc đó, cậu thành một người tài ba nào đó, có khi tớ cũng chỉ có thể thấy cậu trong thời sự, tớ không muốn như thế."
"Thế cậu muốn thế nào?" Tống Dã hỏi cậu, ánh mắt và trong lòng đều tràn đầy bất ngờ và kinh hỉ.
"Tớ muốn..." Khúc Liệu Nguyên lại không bày tỏ nữa, suy nghĩ một chút mới nói, "Nói là muốn vĩnh viễn cùng một chỗ, nói thì rất dễ, muốn làm chắc chắn không dễ dàng như vậy, tớ không biết tớ có làm được không, nhưng tớ muốn thử xem."
Tống Dã không ngăn được nụ cười, nói: "Thử thi vào Bắc Đại Thanh Hoa?"
Khúc Liệu Nguyên biết lời này nói ra từ cậu, ai nghe cũng thấy là chuyện nghìn lẻ một đêm, không khỏi có chút thấy thẹn, ngập ngừng nói: "Thử...! cũng không được à?"
Chuẩn bị tới toà nhà ký túc xá rồi, Tống Dã dừng lại, tụt lại đằng sau nửa bước, Khúc Liệu Nguyên nhận ra được, quay đầu muốn nhìn, đã bị Tống Dã ôm chặt lấy từ sau lưng.
Khúc Liệu Nguyên: "?"
Học sinh trọ ở trường đi qua lại chứng kiến hai người họ cũng không thấy kì quái, dù sao thì cặp anh em này bình thường chính là vô cùng nồng thắm như vậy.
"Gì đấy?" Bản thân Khúc Liệu Nguyên cũng rất không thoải mái, nhỏ giọng nói, "Thả tay nhanh, đừng để người khác phát hiện bọn mình...!bọn mình..."
"Bọn mình yêu nhau," Tống Dã nói, "Để bọn họ phát hiện ra đi."
Khúc Liệu Nguyên trong nháy mắt bị sự quang minh lỗi lạc trong lời này của hắn khích lệ, đột nhiên cảm thấy cái gì cũng không sợ, trong lòng cũng muốn, cùng lắm thì để bọn họ phát hiện, Khúc Liệu Nguyên cậu, chính là cùng Tống Dã, yêu nhau.
Gió nhẹ cuối xuân, ánh chiều tà lặn về tây, vầng trăng khuyết nửa treo, đều nghe được tiếng lòng của bọn họ.
Sau khi ôm nhau như vậy một lúc, Tống Dã nói: "Vẫn giống như hồi trước, cậu phải nghe lời tớ."
Khúc Liệu Nguyên chẳng biết là hắn nói đến phương diện nào, vẫn bằng lòng nói: "Được."
"Bọn mình," Tống Dã nói, "Thử một lần xem."
Ngày tiếp theo là lễ bế mạc vận hội thể dục, các vận động viên giành được 3 vị trí đầu nhất nhì ba trong các hạng mục thi đấu lên đài nhận thưởng.
Tống Dã nhảy 3 bước và chạy cự ly dài 3000m, nhận được 2 tờ giấy khen quán quân và phần thưởng.
.
Truyện Tiên Hiệp
Khúc Liệu Nguyên ngoại trừ giải quán quân chạy nước rút 100m của mình ra, còn nhận được giấy khen "Tập thể lớp tiên tiến" do ban tổ chức gồm