Edit: Bàn
Diêu Vọng vẫn đang nói: "Tặng mày đồ đắt thế này, tao thấy có khi là nó không có lòng tốt đâu, mày cẩn thận chút đi."
Khúc Liệu Nguyên đã bị giá đồng hồ hù doạ, Diêu Vọng ở đây nói xấu Tống Dã, cậu cũng chỉ nghe được loáng thoáng, căn bản không hiểu Diêu Vọng là có ý gì, nâng cao cổ tay trái, khó tin hỏi: "Cái đồng hồ này, đắt thế thật à? Nó đắt chỗ nào? Tao nhìn kiểu gì cũng thấy không khác cái 100 mà?"
"Không khác cái đéo, mặt đồng hồ sapphire nhân tạo, chạy bằng năng lượng mặt trời, vừa chống va đập vừa chống bùn..." Diêu Vọng biết rất rõ, thuộc như lòng bàn tay mà nói mấy câu, rồi lại cáu kỉnh, nói: "Mày còn hỏi tao à? Ai tặng mày thì mày đi mà hỏi nó!"
Khúc Liệu Nguyên vẻ mặt tiếc tiền, nói: "Ok."
Diêu Vọng không cáu nữa, đột nhiên hỏi: "Họ Tống kia đại hội thể dục năm nay có chạy 3000 nữa không?"
Khúc Liệu Nguyên vẫn đang quan sát đồng hồ của mình, chậm nửa nhịp nói: "Hả? Đại hội thể dục? Năm nay không tổ chức đại hội thể dục, mày không biết à? Thao trường cũ rồi phải cải tạo, bắt đầu từ tuần sau đến khi kết thúc học kỳ này, chạy bộ sáng sớm phải đổi hết về chạy trong sân trường rồi."
Diêu Vọng không biết thật, nghe xong sững sờ, tức giận nói: "Đm, trường học bị bệnh à? Không chờ học sinh nghỉ xong cải tạo đi? Quanh năm suốt tháng chỉ có một cái hoạt động thế này, mẹ nó lại còn không tổ chức?"
"Vì tuần sau học sinh thể dục lớp 12 thi chuyên môn rồi, không cần huấn luyện nữa.
Chờ thao trường cải tạo xong, học sinh thể dục khoá này của bọn mình nghỉ hè là có thể huấn luyện trong thao trường mới rồi." Khúc Liệu Nguyên lấy cách nói của lão Thôi chủ nhiệm lớp ra nói cho cậu ta, " Trường học sắp xếp thế này đều là vì kì thi đại học."
Diêu Vọng buồn phiền hết sức, vốn đang ngậm kẹo mút, liền cắn rắc rắc hai cái, nhổ que ra.
Khúc Liệu Nguyên nghi ngờ hỏi cậu ta: "Diêu Vọng, mày muốn chạy 3000m thắng anh tao một lần nữa à?"
Diêu Vọng phủ nhận nói: "Không phải."
Khúc Liệu Nguyên thấy chính là như vậy, nói: "Không phải thật?"
"Đã bảo không phải rồi!" Diêu Vọng nói, "Mẹ nó đừng có hỏi hỏi hỏi nữa."
Cứ vậy một hồi, Khúc Liệu Nguyên bị cậu ta làm dữ mấy lần, nhưng lại không tức giận nổi, khó tránh có phần bất mãn, nói: "Mày không dễ nói chuyện tí được à? Cáu kỉnh cái gì? Đây còn là tao khá quen biết mày đấy, đổi sang người khác đã lờ mày đi lâu rồi."
Diêu Vọng: "..."
"Tao đi đây, cho mày cái vị dâu nữa này." Khúc Liệu Nguyên lại đưa cái kẹo cho cậu ta, nói, "Anh tao còn chờ tao, về...!có việc."
Diêu Vọng nhận kẹo, phẩy phẩy tay như đuổi ruồi: "Đi đi đi, mày không muốn để ý đến tao còn gì? Tao mới không thèm để ý mày ấy."
Khúc Liệu Nguyên về phòng học lớp 1, không đi vào, ở cửa gọi Tống Dã: "Tống Tiểu Dã, đi nào!"
"Gọi anh." Tống Dã trả lời cậu một câu, mới khép lại vở bài tập, đứng dậy ra ngoài.
Hai người trao đổi ánh mắt, đều không nói chuyện, xuống tầng cùng nhau, quẹo, đi vào toà nhà khoa học kỹ thuật.
Trong phòng riêng nhà vệ sinh nam toà nhà khoa học kỹ thuật, cửa đã cài chặt, Tống Dã đẩy Khúc Liệu Nguyên lên vách ngăn, định hôn cậu.
"Chờ chút!" Khúc Liệu Nguyên nâng cao tay trái tách hắn ra, hỏi, "Cái đồng hồ này, bao nhiêu tiền?"
"..." Tống Dã theo bản năng muốn nói giá thấp, cuối cùng vẫn nói thật: "Hơn 2000."
Khúc Liệu Nguyên im lặng chốc lát, nói: "Trả lại được không? Tớ đeo đồng hồ điện tử mấy chục tệ là được."
"Không trả được," Tống Dã nói, "Tớ vứt hết bao bì rồi."
Khúc Liệu Nguyên: "..."
Một tay Tống Dã đặt trên vách ngăn, tay kia cầm lấy cổ tay Khúc Liệu Nguyên, nói: "Cậu đừng thấy nó đắt, lớp ngoài cái đồng này bền lắm, dùng được rất lâu, cố tình làm rơi cũng không hỏng được, trước kia ba tớ có một cái tương tự, ổng mua hồi lên đại học, dùng thẳng mấy năm trước vẫn còn đeo, nếu không phải do không để ý làm mất thì giờ vẫn dùng được."
Khúc Liệu Nguyên nói: "Tiểu Dã, cậu như người dẫn chương trình 998 trên TV ấy."
Tống Dã thoáng cái nở nụ cười, nói: "Dù sao thì cũng có thể đeo rất lâu, lúc mua tớ chỉ muốn để cậu đeo mãi, ý nghĩa của tặng đồng hồ chính là bày tỏ thời gian muốn dành cho cậu, đương nhiên phải tặng đồ tốt, đeo được càng lâu càng tốt.
Cậu không thích à?"
"Thích," Khúc Liệu Nguyên nghiền ngẫm mấy chữ "thời gian dành cho cậu" này, cảm thấy rất tốt đẹp, liền đồng ý, nói, "Nếu không đắt thế này thì càng thích hơn, sau này đừng mua cho tớ đồ đắt như vậy."
Tống Dã hỏi: "Vậy nếu sau này em kiếm tiền rồi, có mua cho anh không?"
Nhưng Khúc Liệu Nguyên lại nói: "Sau này chắc chắn vẫn là cậu quản tiền, tớ lấy cái gì ra mà mua?"
Tống Dã lập tức cảm thấy vui vẻ, nói: "Chờ đi làm rồi, thẻ tiền lương của cậu cũng muốn nộp cho tớ hả?"
"Nộp chứ," Khúc Liệu Nguyên theo lẽ đương nhiên nói, "Cậu để tớ tự cầm, được hai ngày là tớ làm mất.
Mỗi tội, nếu mẹ tớ muốn giữ giúp tớ thì cậu không giữ được rồi."
Đề tài này thực sự là vừa nghiêm túc vừa buồn cười, Tống Dã nói: "Đúng là nên đưa dì Cao, anh không cần, anh nuôi em."
Khúc Liệu Nguyên nghiêm túc nói: "Vậy không công bằng, tớ cũng muốn nuôi cậu, bọn mình nuôi lẫn nhau."
"Được." Tống Dã đè tay cậu xuống, nói, "Giờ hôn cậu được chưa?"
Khúc Liệu Nguyên vội tạo tư thế, ngẩng đầu nhắm mắt, nói: "Được được được, hôn tớ hôn tớ."
Lần này, hai người đều đã thành niên hôn đến thiên lôi địa hoả, sau chốc lát đã chĩa vào lẫn nhau.
"Anh muốn ra." Tống Dã từ lúc nửa đêm trong hành lang ký túc xá đã rất muốn như vậy, giờ không muốn nhịn nữa, nói, "Em muốn không?"
Khúc Liệu Nguyên có phần đấu tranh nói: "Muốn, nhưng tớ chỉ còn lại một lần."
Tống Dã: "..."
"Không đúng! Tớ có cần phẫu thuật đâu," Khúc Liệu Nguyên bỗng nhiên nghĩ, xoắn xuýt nói, "Cái, cái giao ước kia còn tính không?"
Cậu đã biết tất cả ngôn luận về bao quy đầu lúc trước của Tống Dã đều là lừa cậu, nhưng nghĩ rằng chuyện đã hẹn thì vẫn nên hoàn thành, cho nên mới cảm thấy xoắn xuýt.
Tống Dã đã sắp bùng nổ rồi, không ngờ đến giờ này cậu vẫn giữ vững cái logic kia, cạn lời nói: "Giờ đừng quản cái đó...!Sinh nhật bán hạ giá, anh tặng em một lần."
Sinh nhật bán hạ giá! Khúc Liệu Nguyên lấy được thêm một phần phúc lợi, cũng biếu tặng lại Tống Dã một lần.
Khiến ở đâu cũng dính, may là không dính trên quần.
Khúc Liệu Nguyên không biết thu dọn kiểu gì, liền thấy Tống Dã móc khăn giấy và khăn ướt ra.
"Cậu dự định làm cái này từ lâu rồi à?" Khúc Liệu Nguyên quả thực phục lăn, nói, "Còn sợ tớ làm nhiều ảnh hưởng đến học tập? Chính cậu từ sáng đến tối thì nghĩ đến mấy thứ này?"
Tống Dã đang lau giúp cậu, nghe vậy liền bật lại, nói, "Cậu, sướng xong thì trở mặt à? Có lương tâm không?"
Khúc Liệu Nguyên: "..."
Lau sạch xong, hai người ra rửa tay ở bồn rửa tay bên ngoài, Khúc Liệu Nguyên vẩy vẩy tay, rồi chà phần nước còn lại trên áo đồng phục.
"Mấy tuổi rồi?" Tống Dã không nhìn nổi, nói, "Bảo sao đồng phục lúc nào cũng bẩn."
Khúc Liệu Nguyên lơ đễnh nhét hai tay vào túi áo, nhìn Tống Dã trong gương trước bồn rửa tay, trông như muốn nói gì đó.
"Sao vậy?" Tống