Sự bùng nổ đột ngột này của Khúc Liệu Nguyên rất giống một đứa trẻ ngoan luôn nghe lời bỗng nhiên đến thời kỳ phản nghịch.
Nhưng tình huống của cậu cũng giống tất cả những thiếu niên phản nghịch khác, cái gọi là phản nghịch, phần nhiều đều là sự nghe lời và nhẫn nhịn lâu dài sau khi tích luỹ từng ngày đến một mức độ nhất định rồi bắn ngược trở lại, hoàn toàn không phải ngẫu nhiên, cũng không thể gọi là đột ngột.
Nhưng rất nhiều phụ huynh và "phụ huynh" không thể chấp nhận được trong thời gian ngắn, cũng không để ý đây là bắn ngược trở lại, có người thậm chí mãi mãi không nhận ra điểm này.
Tống Dã hiện tại chính là như vậy.
Hắn bị sốc trước thái độ ác liệt cùng câu "không muốn yêu đương với cậu nữa" của Khúc Liệu Nguyên.
Hắn cảm giác như thể bản thân không biết Khúc Liệu Nguyên nữa, Khúc Liệu Nguyên? Sẽ nói lời như vậy?
Trong nháy mắt hắn cảm nhận được tâm tàn ý lạnh còn có nghĩa là gì [1].
[1]: 心灰意冷 nghĩa chính là nản lòng thoái chí, còn nghĩa như Tiểu Dã nói thì nhìn mặt chữ là hiểu, kiểu cõi lòng tan tác nguội lạnh ấy các bác
Sự uất ức và phiền muộn tích tụ lâu ngày của Khúc Liệu Nguyên được rút hết ra ngoài lần này, trong lòng buông lỏng, lại nghĩ thông suốt rồi.
Đồng ý với Tống Dã thực ra cũng chẳng sao, chỉ cần ngày mai cậu kiểm tra nghiêm chỉnh một chút, cẩn thận làm bài, làm xong lại cẩn thận kiểm tra, dù cho cuối cùng vẫn không thi được top 10, thì cũng là cậu không đủ thực lực, không phải vì cậu không nghe lời Tống Dã.
Tống Dã phải nhịn không muốn cái đó với cậu thì thôi, tuy cậu thấy chơi rất vui, rất thích, nhưng dù sao không chơi cũng không phải là không được.
Sớm muộn cũng phải thi đại học, Tống Dã còn có thể cả đời không đó đó với cậu sao, đâu phải muốn đi tu.
"Được rồi," Cậu liền thay đổi thái độ, nói, "Mai tớ sẽ..."
Nhưng không chờ cậu nói xong, Tống Dã đã đứng bật dậy, lạnh lùng nói: "Được, cậu muốn thế nào thì thế đó, tớ không quản cậu nữa, về sau cũng sẽ không xen vào, vui chưa?"
Khúc Liệu Nguyên: "..."
Tống Dã nói xong liền bước nhanh từ chòi nghỉ mát đi ra ngoài.
Khúc Liệu Nguyên sững sờ chốc lát, đây là giận thật rồi? Hay là lại đang hù doạ cậu?
Chờ đến lúc thấy Tống Dã đi thật xa, hoàn toàn không có ý quay đầu lại, cậu mới nhận ra không ổn lắm, vội vàng đuổi theo, hô lên: "Cậu đi đâu đấy? Chờ tớ một chút!"
Cậu đuổi tới vị trí tương đối sáng trong sân trường, cách Tống Dã còn một khoảng ngắn, vì vừa chạy nhanh vừa hô to, nên bị thầy giám thị Triệu Trường Lâm tuần tra sân trường sau khi tan học thấy được.
"Kia là ai?" Triệu chủ nhiệm hai tay sau lưng, ưỡn bụng mỡ, đứng trên bậc thang tầng 1 toà nhà dạy học, uy nghiêm quát lên, "Không nhanh về ký túc xá ngủ! Còn ở đây đuổi nhau đùa giỡn? Xem xem mấy giờ rồi!"
Khúc Liệu Nguyên đành phải chạy chậm lại, mắt thấy Tống Dã bước nhanh vòng qua toà nhà dạy học, đi ra đằng sau khu ký túc xá học sinh, tạm thời không đuổi kịp nữa.
Triệu chủ nhiệm cũng đã thấy rõ mặt học sinh "phá phách," phát hiện còn là người quen, kỳ quái nói: "Khúc Liệu Nguyên? Một mình em đang chơi gì ở đây? Tống Dã anh em đâu?"
Khúc Liệu Nguyên và Tống Dã cả ngày ở cùng nhau, ai quen hai người họ đều biết chuyện này.
"Triệu chủ nhiệm," Khúc Liệu Nguyên đứng dưới bậc thang nhìn ông, nghiêm túc hỏi, "Thầy nghĩ lúc nãy em đang đuổi ai?"
Triệu chủ nhiệm: "..."
Chờ Khúc Liệu Nguyên bị dạy dỗ xong, thả về ký túc xá, giáo viên quản lý đang cầm còi chuẩn bị thổi, nhìn chằm chằm cậu về muộn, cậu đành phải về phòng mình.
Tắt đèn, cậu kéo chăn hè lên cao che đầu, sợ bạn cùng phòng thấy điện thoại sáng, trốn trong chăn gửi tin nhắn cho Tống Dã:【Anh, không phải em không cho anh quản em, anh đừng giận nữa】
Tống Dã không trả lời cậu, không biết là không thấy, hay là không muốn để ý đến cậu.
Cuối tháng 6 đã rất nóng rồi, cậu trùm chăn chảy mồ hôi đầy đầu, nóng đến khó chịu, trong lòng cũng khó chịu theo.
Học hành đã rất khó, sao yêu đương cũng khó khăn đến vậy.
Văn Thông đã lâu không gặp và bạn gái Tinh Tinh của cậu ta, như Tống Dã Khúc Liệu Nguyên, cũng đã là học sinh lớp 12 tương lai, nhưng cặp tình nhân nhỏ này vẫn như trước, ngày ngày chỉ biết chơi cùng nhau, chương trình học lớp 11 lại càng ngày càng khó, Văn Thông đi học hoàn toàn không hiểu giáo viên đang giảng gì, trốn học càng nhiều hơn trước, đồng thời 10 lần trốn học thì 6 lần dẫn Tinh Tinh theo cùng.
Khúc Liệu Nguyên chỉ hẹn gặp Văn Thông một lần ở thành phố vào cuối tuần khi vừa khai giảng học kỳ này, đưa hai cái kẹp sách mua ở Tây An dịp Tết Âm lịch, một cái trong đó là cho Tinh Tinh, mấy tháng sau đó chưa từng gặp lại.
Nhưng Văn Thông là con nghiện internet nặng, cách vài ngày sẽ vào không gian QQ của cậu, còn hay tưới nước cho cây trồng trong không gian của cậu.
Thỉnh thoảng cậu dùng điện thoại lên mạng, sẽ nói chuyện vài câu với Văn Thông qua internet, Văn Thông kể với cậu tình hình của cậu ta và bạn gái, thành tích không tốt, nhưng ngày nào cũng rất vui vẻ.
Văn Thông dự định tương lai vào bừa một trường, lấy một cái bằng là xong, nhà Văn Thông sẽ nghĩ cách xếp cậu ta vào trường cấp 1 cấp 2 làm giáo viên thể dục, Tinh Tinh đến lúc đó tới cổng trường cậu ta làm việc mở quán trà sữa, sau này có thể cùng đi làm cùng về nhà, còn có thể ngày ngày có trà sữa uống.
Khúc Liệu Nguyên vừa khuyên Văn Thông không thể như vậy, vẫn nên cố gắng vào một trường đại học tốt một chút, vừa cảm thấy hâm mộ mối quan hệ yêu đương của người ta, như vậy mới giống yêu nhau, không như cậu và Tống Dã, niềm đam mê của Tống Dã với thành tích lớn hơn với tình yêu nhiều.
Cậu không phải không biết Tống Dã là vì tốt cho cậu, biết Tống Dã hi vọng cậu cũng có thể thi đậu đại học top đầu, là vì bọn họ sau này vẫn có thể ở cùng nhau.
Động lực làm cậu cố gắng học hành cũng bắt nguồn từ đây.
Nhưng cậu rất muốn yêu đương vui vẻ với Tống Dã, mà không phải như bây giờ.
Nhất là Tống Dã còn nhiều lần lấy chuyện trong yêu đương ra "làm giao dịch" với cậu.
Sợ ảnh hưởng học tập, Tống Dã liền không cái đó với cậu, ngay cả hôn môi cũng bắt đầu qua loa cho xong, vậy sau này giả sử thành tích của cậu không tốt hơn nữa, Tống Dã chẳng lẽ sẽ lấy chuyện chia tay cậu ra để uy hiếp?
Nếu không phải lớn lên cùng Tống Dã, hiểu nhau rất rõ, và hiện giờ cậu cũng rất chắc chắn Tống Dã thực sự yêu cậu, thì cậu đã phải hoài nghi Tống Dã vốn là lấy cậu ra làm vật thí nghiệm giáo dục để chơi đùa rồi.
Tống Dã trước sau không trả lời tin nhắn của cậu, cuối cùng cậu lại nhắn một câu:【Chạy bộ sáng sớm mai gặp, tớ yêu cậu】
Sáng sớm ngày hôm sau, trời mưa, chạy bộ sáng sớm huỷ bỏ.
Các học sinh thức dậy đúng giờ đều tự động đến phòng học tự học, vì 2 ngày hôm nay và ngày mai là thi cuối kỳ.
Khúc Liệu Nguyên không muốn đi học, đến phòng sát vách tìm Tống Dã, phát hiện tất cả thành viên 401 đã đi hết, cửa phòng đã khoá lại.
Cậu hết cách, đành ỉu xìu tới phòng học.
Tiết học cuối cùng tối qua, các lớp đã sắp đặt phòng thi xong xuôi.
Để chống gian lận, tất cả bàn học đều được xếp ngược lại, ngăn bàn hướng về phía trước, tất cả những bàn bình thường xếp cạnh nhau cũng được kéo xa nhau.
Chỗ ngồi gần như "chung một bàn" của Khúc Liệu Nguyên và Tống Dã bây giờ cũng cách nhau hơn nửa mét.
Môn đầu tiên chuẩn bị thi sáng nay là Ngữ văn, các học sinh trong lớp cũng phần lớn đang ôn tập Ngữ văn.
Khúc Liệu Nguyên đến bàn mình ngồi xuống, muốn nói chuyện cùng Tống Dã.
Tống Dã đang làm phần đọc hiểu tác phẩm văn cổ trong một tờ đề Ngữ văn, cúi đầu, dáng vẻ hết sức chăm chú.
Vì các học sinh đều đang học, Khúc Liệu Nguyên ngại làm ra tiếng động lớn, vươn người về phía trước lấy ra một quyển vở từ ngăn bàn, xé một trang giấy, viết mấy chữ, vo lại, nhẹ nhàng vứt lên bàn Tống Dã, vừa hay rơi trúng tờ đề.
Tống Dã nhặt viên giấy lên, Khúc Liệu Nguyên lập tức rất chờ mong nhìn hắn.
Kết quả hắn không thèm ngẩng đầu, trở tay ném viên giấy về, tiếp tục làm đề của mình.
Khúc Liệu Nguyên: "..."
Đến giờ ăn sáng, lục tục có học sinh đi ăn, Khúc Liệu Nguyên ngồi tại chỗ chờ Tống Dã làm xong đề, lờ mờ lo lắng Tống Dã sẽ không gọi cậu, đi ăn một mình.
Trải nghiệm cậu bị Tống Dã lạnh nhạt có rất nhiều.
Tống Dã học xong, dọn dẹp mặt bàn sạch sẽ.
Khúc Liệu Nguyên cẩn thận quan sát hắn.
Hắn đứng, nhìn về phía Khúc Liệu Nguyên, nói: "Đi thôi, đi ăn cơm."
Khúc Liệu Nguyên sững sờ một chốc, mới vui vẻ nói: "Được!"
Cậu rất nhanh thì biết, vui mừng quá sớm.
Tống Dã gọi cậu cùng đi ăn, nhưng không nói chuyện với cậu nhiều, mua xong cơm thì tuỳ tiện tìm một chỗ trống ngồi xuống, phải biết hai người bình thường đều đặc biệt tìm góc ít người ngồi cạnh nhau, chính là để