Tống Dã và Diêu Vọng ngứa mắt lẫn nhau không phải ngày một ngày hai, Khúc Liệu Nguyên thực sự lo lắng sẽ xảy ra mâu thuẫn gì đó, tính hẹp hòi của Tống Dã một khi đã phát tác thì rất vô lý, Diêu Vọng cũng không phải người biết điều, cái kiểu nóng tính một chút là nổ.
Nên cậu và Tống Dã một trước một sau đi ra, trước khi Tống Dã mở miệng, cậu đã cướp lời nói với Diêu Vọng: "Như mày đoán thật, anh tao đúng là ngủ ở nhà.
Ảnh còn nói, làm phiền mày đưa tao về nhà rồi."
Tống Dã liếc cậu một cái.
Cậu đang bịa chuyện, không được tự nhiên, liền nháy mắt với Tống Dã.
Tống Dã không phá đám cậu, đi bật đèn phòng khách.
Hai tay Diêu Vọng nhét túi, nhìn Khúc Liệu Nguyên, lại nhìn Tống Dã, phát hiện ra gì đó, mặt lộ vẻ kinh ngạc nói: "Bị bệnh gì vậy? Mà còn đáng khóc một trận?"
"Cảm vặt," Tống Dã rất lịch sự, nói, "Cảm ơn cậu đã đưa em tôi về."
Diêu Vọng rõ ràng không muốn giả vờ khách sáo với hắn, chán chường đánh giá phòng khách nhà họ Khúc, không hề chân thành nói: "Trông cậu cũng không có vấn đề gì, ngủ đủ là ổn, ngủ tiếp đi, chúc cậu sớm khoẻ lại."
Tống Dã nói: "Cảm ơn.
Ngồi đi, rót cho cậu cốc nước."
Khúc Liệu Nguyên nghe thấy lời này, liền đi lấy cốc rót nước, nhưng vừa di chuyển đã bị Tống Dã khoác vai, đè đứng tại chỗ.
Hiểu rồi, Tống Dã chỉ nói vậy thôi.
"Không uống nước." Diêu Vọng cũng hiểu, nói với Khúc Liệu Nguyên, "Thấy chưa? Anh mày không sao, mày có thể yên tâm về trường rồi, đi nào, tao về nhà còn có việc khác."
Khi Khúc Liệu Nguyên về, vốn không để ý đến chuyện cần làm sau khi gặp Tống Dã, bỗng chốc không kịp phản ứng lại, cứng họng không biết phải trả lời gì, quay về trường? Không không không, không về, cậu không thể để Tống Dã ở nhà một mình được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng nói với Diêu Vọng sao cho hợp lý đây?
"Cậu có việc thì về nhà nhanh lên," Tống Dã nói thay cậu, còn đuổi Diêu Vọng đi, nói, "Em tôi không về trường đâu."
Khúc Liệu Nguyên: "Đúng đúng đúng."
Diêu Vọng cau mày nói: "Mày ở lại làm gì? Mày có xin nghỉ đâu."
"Tao, à ờ..." Khúc Liệu Nguyên kẹt, nói sao giờ?
"Ở lại cùng tôi." Tống Dã cây ngay không sợ chết đứng nói, "Tôi không muốn ngủ một mình, tôi sợ."
Khúc Liệu Nguyên: "..."
Diêu Vọng: "..."
Dù sao thì rõ ràng là nợ người ta, làm người không thể quá đáng, Khúc Liệu Nguyên ngại ngùng tiễn Diêu Vọng xuống nhà, tạm biệt cậu ta.
"Mày ở lại không sao thật à?" Trước khi lên xe, Diêu Vọng vẫn không yên tâm hỏi, "Rốt cuộc nó khóc cái gì? Là vì không thi tốt à? Kiểu người học giỏi quá như nó, tâm lý có khi cũng không bình thường lắm."
"..." Khúc Liệu Nguyên nói, "Mày đi nhanh đi nhanh, về nhà có việc còn gì?"
"Không phải chuyện gì gấp." Diêu Vọng nhìn nhìn Khúc Liệu Nguyên, nói, "Sáng mai tao đi Bắc Kinh rồi."
"Thuận buồm xuôi gió, thế vận hội Olympic chắc chắn xem hay lắm." Khúc Liệu Nguyên nghĩ có thể đến tận nơi xem thế vận hội Olympic là chuyện rất vinh dự, liền rất vui cho Diêu Vọng.
Đèn đường trong Gia Chúc Viện không bật, người ở cũng rất ít, hai người chỉ có thể mượn ánh trăng mơ hồ nhìn mặt nhau.
Khúc Liệu Nguyên cảm thấy Diêu Vọng như có điều muốn nói, chủ động hỏi: "Mày còn chuyện gì à?"
Diêu Vọng đứng thẳng người.
Khúc Liệu Nguyên nghi ngờ nhìn cậu ta.
"Không có việc gì," Diêu Vọng cười với cậu, nói, "Lần sau nói."
Chờ cậu ta lái xe đi, Khúc Liệu Nguyên ba chân bốn cẳng chạy lên tầng về nhà, cậu có nhiều chuyện muốn nói cùng Tống Dã.
Kết quả vừa vào cửa đã bị Tống Dã bổ đầu chất vấn: "Nó nói muốn đưa cậu, cậu để nó đưa luôn? Không có tiền taxi thì không mượn bạn được à? Nói bao nhiêu lần đừng lại gần người này rồi, sao cậu không nhớ?"
"Ai bảo cậu không nói tiếng nào đã biến mất, tớ sốt ruột về nhà xem cậu có ở nhà không, tối gọi taxi đắt lắm, bạn học cũng chưa chắc đã có nhiều tiền thế cho tớ mượn." Khúc Liệu Nguyên lẩm bẩm, "Cậu khóc đủ rồi giờ lại có sức giận à? Rồi bắt đầu ghen."
Tống Dã: "..."
Khúc Liệu Nguyên sợ hắn sẽ thẹn quá thành giận, lập tức mất bò mới lo làm chuồng mà xin lỗi: "Xin lỗi, Tiểu Dã, anh, tất cả là lỗi của em."
"Cậu có lỗi gì?" Tống Dã vừa tự giễu vừa giận dỗi, nói, "Cậu đúng hết, là tớ sai, là tớ xen vào việc người khác, sau này không bao giờ quản chuyện của cậu nữa."
Đây là vẫn không vui vì trận cãi nhau hôm trước.
Nhưng thực ra hai người đều biết, khi Khúc Liệu Nguyên chứng kiến khoảnh khắc Tống Dã để lộ sự yếu đuối kia, ngòi nổ của cuộc cãi vã đã tắt một nửa.
Lí do của lần mâu thuẫn nhỏ này thoạt nhìn là vì học tập, nhưng nguyên nhân sâu xa là do Tống Dã quá mạnh mẽ, tất cả mọi chuyện giữa hai người đều do một người quyết định và chỉ đạo, Khúc Liệu Nguyên quen nghe lời hắn, hắn nói gì thì là cái đó, nhiều khi Khúc Liệu Nguyên thậm chí còn không hỏi vì sao, bọn họ đều đã quen cách ở chung với nhau như vậy.
Nhưng Khúc Liệu Nguyên dù sao cũng không phải người máy đã thiết lập "chương trình nghe lời," cậu cũng đang lớn lên, đang dò dẫm nhận biết thế giới này, tất nhiên cũng sẽ bắt đầu sinh ra chút nóng nảy.
Mà chút nóng nảy này là phép thử cực lớn trong quan hệ yêu đương.
Rất nhiều đôi yêu nhau không thể tu thành chính quả đã dừng lại vì chút nóng nảy.
Làm người đang yêu, Khúc Liệu Nguyên có một ưu điểm lớn nhất mà nhiều người đang yêu không có, chính là cậu dũng cảm nhận sai nhận lỗi với người yêu mình.
"Sau cậu vẫn giận vì cái này?" Cậu phát hiện Tống Dã vẫn đang giận, liền nói với Tống Dã, "Tớ thực sự biết lỗi rồi, xin cậu đó, đừng không quản tớ."
Cậu lại gần Tống Dã một chút, lấy lòng bằng vẻ mặt tha thiết, tràn đầy thành ý.
"Cậu tránh tớ xa ra," Nhưng Tống Dã đang nghiêm túc tính toán khoản nợ kia, né sang bên cạnh, không tiếp xúc thân mật với Khúc Liệu Nguyên, cay nghiệt nói, "Nói muốn tìm học sinh dốt yêu đương còn gì, cậu tìm đi, xin tớ làm gì?"
Khúc Liệu Nguyên nói: "Thế tớ tìm cậu, lần này cậu thi còn tệ hơn học sinh dốt."
Tống Dã: "..."
Khúc Liệu Nguyên nói tiếp, thổ lộ đúng lúc: "Nhưng cậu thi ra kiểu gì tớ cũng yêu cậu, Tiểu Dã, tớ chỉ yêu cậu, không liên quan gì đến cậu học giỏi học dốt cả."
Tống Dã hưởng thụ trong lòng, lườm cậu một cái, hơi oán hận nói: "Lúc cậu vui thì nói yêu tớ, lúc mất vui thì không muốn yêu đương với tớ, cậu nói chuyện có chắc chắn không? Hay toàn tuỳ tâm trạng?"
"Có chắc, tớ chắc chắn." Khúc Liệu Nguyên cũng hiểu sâu sắc những gì tuỳ tiện nói ngày hôm đó rất gây tổn thương và vô trách nhiệm, kiểm điểm nói, "Sau này tớ sẽ không nói lung tung tuỳ tâm trạng nữa.
Tớ không muốn yêu đương với người khác, chỉ muốn cùng cậu, tớ yêu cậu.
Tớ đã nói nhiều câu như vậy rồi, cậu trả lời tớ một câu được không?"
Tống Dã làm bộ, nói: "Tớ muốn nghĩ lại xem."
"Còn nghĩ gì nữa?" Khúc Liệu Nguyên nói, "Thế hôn nhau trước được không? Hai ngày này cậu không hôn tớ tử tế, tớ nhớ cậu lắm."
Tống Dã nhìn môi cậu, rồi lại nhìn mắt cậu, nói: "Hai ngày này...!Anh không dám động vào em, em biết không?"
Khúc Liệu Nguyên không biết lắm, tưởng đây là lời âu yếm, cảm giác nếu không hiểu sẽ làm cụt hứng, đoán bừa nói: "Là sợ ảnh hưởng em thi cử à?"
"Anh đã thi như vậy rồi, còn sợ ảnh hưởng em?" Tống Dã vươn tay, dùng ngón cái miết môi Khúc Liệu Nguyên, ánh mắt u ám, thấp giọng nói, "Em biết không, ngày đó em nói không muốn cùng anh nữa, anh thực sự muốn giết em."
Ban nãy Tống Dã nói như vậy, Khúc Liệu Nguyên đã rất thích rồi, giờ kết hợp cùng động tác và ánh mắt, càng làm tâm trí cậu rung động, bật thốt lên: "Thế cậu giết tớ đi."
Tống Dã: