Edit: Bàn
Khúc Liệu Nguyên giả vờ ngủ một lúc thì ngủ thật.
Nhưng Tống Dã không gọi cậu! Đến khi cậu tự tỉnh lại thì nhìn đồng hồ một cái, sắp 12 giờ rồi!
Mặc dù Tống Dã liên tục giải thích với cậu là khách sạn sẽ không vì quá thời gian một lúc mà trừ tiền luôn, nhưng cậu vẫn rất lo lắng, mặc quần áo, rửa mặt thật nhanh như đánh trận, kéo Tống Dã vọt xuống quầy lễ tân dưới tầng để trả phòng...!Người trẻ tuổi ngủ đủ là tinh thần tốt ngay, thể lực cũng khôi phục.
Trả phòng thuận lợi xong, quá thời gian gần 10 phút cũng không bị trừ tiền, Khúc Liệu Nguyên mới an tâm, lấy một viên kẹo bạc hà trong khay tiếp đãi đặt trên quầy lễ tân, lại hỏi Tống Dã: "Cậu muốn không?"
"Không." Nhưng Tống Dã không vội đi, lại hỏi nhân viên quầy lễ tân, "Xin hỏi, vé tàu em đặt lấy ở đâu ạ?"
Nhân viên đó nói: "Vé hôm nay à? Mấy giờ?"
Tống Dã nói: "2 giờ 20 chiều hôm nay ạ."
Nhân viên nói: "Đối diện ga tàu có một đại lý của bọn chị, đến quầy lễ tân báo họ tên và số điện thoại là được, mỗi vé sẽ thu 5 tệ tiền phí thủ tục."
Vé tàu năm này chưa triển khai hệ thống dùng tên thật, cũng chưa có kênh đặt vé chính thức như website 12306.
"Vâng, em cảm ơn." Tống Dã rất ra dáng anh trai mà gọi Khúc Liệu Nguyên, "Em trai, đi nào, đi ăn cơm trước."
Khúc Liệu Nguyên vội đuổi theo hắn, hỏi một loạt: "Cậu đặt vé tàu rồi à? Đặt lúc nào? Bọn mình không đi xe bus hả? Tàu chậm hơn xe bus mà?"
"Sáng nay lúc cậu ngủ thì đặt, tàu không chậm lắm đâu, thoải mái hơn xe bus một chút," Tống Dã chủ trương đi tàu là vì sợ Khúc Liệu Nguyên ngồi kẹt trên xe bus 2 giờ sẽ khó chịu, cũng lo cậu sẽ tiêu chảy, nói, "Muốn đi nhà vệ sinh cũng tiện."
Cơm trưa xong thì tới ga tàu, thuận lợi lấy vé, đợi một lát ở sảnh chờ rồi lên đường về nhà.
Trên tàu, Khúc Liệu Nguyên cẩn thận lục lọi điện thoại Tống Dã, không tìm được cái gọi là "ghi âm" nào mới biết là lại mắc bẫy, nhưng để dự phòng tình huống không hay, cậu giao hẹn với Tống Dã: "Sau này không được ghi âm, không được chụp ảnh, càng không được quay phim."
Tống Dã đồng ý.
Hai người mua đồ uống và đồ ăn vặt trước khi lên tàu, đều ở trong ba lô của Tống Dã.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc Khúc Liệu Nguyên mở ba lô ra lấy, thấy hai Chibi Maruko hôm qua gắp, lại hỏi Tống Dã: "Rốt cuộc là gắp lên kiểu gì? Đừng nói là may, tớ không tin."
Tống Dã liền nói phương pháp tổng kết được sau khi quan sát cho cậu: "Đầu tiên là đừng cố đi gắp những con búp bê không có cổ.
Ví dụ như SpongeBob SquarePants và Patrick Star cậu muốn gắp, cả hai chúng nó đều không có cổ, móng vuốt của máy gắp thú chắc chắn là đã chỉnh lỏng ra, độ chặt đó không gắp được kiểu thân kia, Maruko dễ gắp hơn nhiều.
Với cả đừng gắp búp bê quá xa cửa ra, cho dù gắp lên được, chưa đến cửa ra có khi đã rơi rồi.
Máy gắp thú càng đầy càng dễ gắp, búp bê lót ở dưới sẽ độn cao búp bê ở mặt trên, khoảng cách móng vuốt hạ xuống càng ngắn thì càng dễ gắp...!Em trai, mời em dùng kiến thức cơ học để giải thích, đây là vì sao?"
"..." Khúc Liệu Nguyên nói với hành khách bên cạnh, "Cháu không quen người này, hắn giả mạo anh cháu."
Hành khách kia đã nghe hai người họ nói chuyện cả buổi cách gắp búp bê thế nào từ lâu, biết là hai anh em, cười lên ha ha.
Trong lần "hẹn hò" thư gian cuối cùng trước khi lên lớp 12 này, Khúc Liệu Nguyên đã nói kiểu câu "tớ không bao giờ muốn..." hai lần liên tiếp, một lần là nói vào rạp chiếu phim xem phim, một lần là nói thuê phòng với Tống Dã.
Sau này, cả hai câu, cậu đều nói không giữ lời.
Giữa tháng 7, dưới ánh mặt trời chói chang của mùa hè nóng bức, Tống Dã và Khúc Liệu Nguyên về trường học thêm, khi viết tên lên sách bài tập và vở, đã biến thành "Lớp 12-1," chính thức mở ra hành trình lớp tốt nghiệp.
Lớp thực nghiệm 1 của hai người bọn họ, và lớp thực nghiệm 2 ở cách vách, cả lớp thực nghiệm xã hội 9 và 10 đều học ở toà nhà thực nghiệm của trường.
Toà nhà dạy học của Nhất Trung xây từ mấy năm trước.
Học sinh hai khoá gần đây đều tăng, dẫn đến không đủ phòng học.
Toà nhà dạy học mới đang được xây dựng, nhưng học sinh khoá này chắc chắn là không kịp dùng.
Vì thế hai lớp thực nghiệm tự nhiên và hai lớp thực nghiệm xã hội lớp 12 đều không thể không chuyển tới toà nhà thực nghiệm, trường đặc biệt dọn ra 4 căn phòng thí nghiệm này để học sinh 4 lớp này dùng làm phòng học.
Đây cũng là biện pháp tạm thời, chủ yếu vẫn là học sinh lớp thực nghiệm ít.
Diện tích phòng thí nghiệm nhỏ, nếu đổi sang lớp thường thì học sinh đều không ngồi được.
Cảm giác căng thẳng của học sinh lớp thường vẫn chưa quá rõ ràng, bọn họ từ giờ mới bắt đầu học sách giáo khoa lớp 12 mới.
Còn lớp thực nghiệm đã học xong toàn bộ chương trình học cấp 3 từ lâu, ngay tiết học bù đầu tiên đã không hề trì hoãn, nhanh chóng tiến vào giai đoạn ôn tập hệ thống, rung đồng hồ đếm ngược đến kỳ thi đại học.
Khang Minh vẫn chưa thoát khỏi không khí ngày lễ vui vẻ, ngay giờ nghỉ giải lao tiết tự học tối hôm trở lại trường báo danh liền hào hứng chạy tới toà nhà thực nghiệm tìm bạn tốt Khúc Liệu Nguyên chơi.
Vừa bước vào đã bị bầu không khí ôn tập im lặng "kinh khủng" của học sinh các lớp làm cho sợ hãi không dám thở mạnh, đến cửa lớp 1, nói khẽ thở nhẹ với bạn học hàng đầu tiên: "Gọi Khúc Liệu Nguyên."
Toà nhà thực nghiệm khác toà nhà dạy học, là hành lang khép kín.
Hành lang trong giờ nghỉ giải lao cũng không có ai, nói chuyện trước cửa phòng học cũng có tiếng vọng.
Khúc Liệu Nguyên đã nửa tháng không gặp cậu ta, vui vẻ nói: "Tiểu Minh! Ngày nghỉ ông làm gì thế? Phơi nắng đen vậy, đen hơn cả tôi."
"Ông nói nhỏ thôi, toà nhà này của bọn ông...!Đến thăm ông như đi thăm tù." Khang Minh tự hạ giọng xuống, nói, "Tôi đăng ký thi đấu bóng rổ 3 đấu 3 của KFC, chơi được mấy trận."
Khúc Liệu Nguyên ngạc nhiên nói: "Thật à?! Vào vòng trong không?"
Khang Minh nói: "Không, tôi không biết chơi 3 đấu 3 lắm, bị loại rồi."
Khúc Liệu Nguyên: "..."
"Nhưng mà, được tặng một đống phiếu giảm giá!" Khang Minh hớn hở móc ra một quyển giấy tráng phủ đủ mọi màu sắc từ trong túi ra, nói, "Tôi còn mấy chục phiếu, 10 phiếu này cho ông, chờ ngày nghỉ đi ăn cùng anh ông, phần được giảm thì coi như là tôi mời bọn ông rồi."
Khúc Liệu Nguyên nhận lấy, nói: "Nhưng mà thế này cũng nhiều quá, với cả có hạn sử dụng, hai bọn tôi chắc chắn không dùng hết được...!Tôi đưa cho người khác được không?"
Khang Minh nói: "Được, dù sao nếu không dùng cũng sẽ lãng phí."
Khúc Liệu Nguyên nhìn danh mục trên phiếu giảm giá, nói: "Hay quá, có cà phê kem [1], anh tôi thích uống cái này."
[1]: Là món này này các bác.
Hai người trò chuyện đôi câu về chuyện của mình trong kỳ nghỉ hè.
Sắp vào tiết, Khang Minh phải đi, trước khi đi thì chợt nhớ ra gì đó, hỏi: "Liệu Nguyên, ông còn liên lạc với Diêu Vọng không? Nghe nói nó chuyển trường