Bên kia im lặng một lúc lâu, cũng chưa thấy đưa ra câu trả lời.
Long Thiên cảm nhận quả bóng Chủ Thần một lúc, thần thức ở bên trong đã biến mất.
Cũng đúng, ngay khi vòng luân hồi mở ra lần nữa, Chủ Thần thân ái của hắn phải đích thân đi chọn người luân hồi, đồng thời cũng phải đi chọn lựa thế giới.
Long Thiên đột nhiên cảm thấy có chút vô vị, dù sao người có thể nói chuyện với hắn ở thế giới này cũng chỉ có một mình Chủ Thần, còn người khác.
- -- Dù sao bọn họ cũng chỉ là người bình thường.
Lùi lại hai bước, Long Thiên ném bóng Chủ Thần vào thùng rác, nhấc chân đi mất.
Quay về phòng ở mà Chủ Thần cung cấp, Long Thiên tắm rửa sạch sẽ, dựa theo thời gian mà Chủ Thần đưa ra để giải trí, hắn xem TV một lúc, xong mới đi ngủ.
Đối với hắn mà nói, có ngủ hay không cũng không quan trọng, mà người bình thường sẽ buồn ngủ, cho nên hắn bỏ mặc mình rơi vào trạng thái ngủ say, đây là một thế giới an toàn, ngủ say với hắn không có nghĩa là sẽ tử vong.
Tuy rằng tối có gặp phải ám sát, mà Long Thiên cảm thấy chuyện này không cần để tâm đến quá nhiều, dù sao kẻ kia ngay cả sợi tóc của hắn cũng không động vào được, cho nên hôm sau hắn vẫn đi dạy như ngày thường.
Trong trường vẫn cứ như cũ, Long Thiên lại tiếp tục trông lớp tự học buổi sáng, sau đó về văn phòng soạn bài.
Đối với chuyện nghiên cứu sao cho bài giảng toán càng ngày càng dễ hiểu, Long Thiên chưa từng từ bỏ, ở chỗ hắn, không có chuyện nói giảng như thế là được rồi, chỉ có chuyện tìm ra được cách giảng càng dễ hiểu hơn trước.
Chỉ là hôm nay hắn vừa mới ngồi xuống, cô Tống ngồi bên đã lét lút đưa đầu qua, nhỏ giọng nói: "Thầy có nghe nói chưa?"
"Nghe nói cái gì?" Long Thiên lộ ra một nụ cười lễ phép, nhìn cô Tống.
Mặt cô Tống hơi đỏ lên, dừng một chút mới nói: "Chính là chuyện Tôn hiệu phó rớt đài."
Long Thiên lộ ra biểu cảm hứng thú: "Ồ?"
"Thầy làm biểu cảm nghiêm túc chút được không." Cô Tống có chút bất đắc dĩ, nhưng vẫn nói tiếp: "Đêm hôm qua nhà ông ta bị tra xét tài sản nguyên một đêm, không ngờ một phó hiệu trưởng nho nhỏ thôi mà có tài trên trên danh nghĩa lên đến mấy trăm vạn, mấy năm nay tiền xây dựng trường học đều do ông ta quản lí, chắc chắn tham ô không ít, ít cũng phải ngồi mấy năm."
Long Thiên cười cười: "Thì ra là như vậy."
Cô Tống còn định nói thêm gì, thì giáo viên bên cạnh đã ho khan một tiếng, cô Tống le lưỡi, cười một nụ cười hiểu ý với Long Thiên, tiếp tục xử lí chuyện lớp mình.
Nhưng mà có một điều rõ ràng là Long Thiên không lĩnh hội được thâm ý của cô Tống, cúi đầu tiếp tục nghiên cứu phương pháp giảng dạy mới.
Tuy Long Thiên không để ý đến Tôn hiệu phó làm gì ra sao, mà đột nhiên có một phó hiệu trưởng rớt đài, thì vẫn gây ra làn sóng bát quái mênh mông trong trường.
Mấy thứ tin đồn nửa thật nửa giả, Long Thiên không cần để ý quá nhiều, cũng có thể chắp vá ra một cái chân tướng.
Một tuần trước, ở đồn cảnh sát tên côn đồ anh Chính khai ra là do bị người sai khiến, nên mới tìm Long Thiên gây chuyện, người sai khiến là một người phụ nữ, nghe nói đang làm bồ cho người ta.
Vốn là không có chuyện gì lớn, do người bị hại cũng không xảy ra chuyện gì, chuyện điều tra có thể gần như kết thúc, người của cục cảnh sát đang định kết án, thì có một cái túi được nặc danh gửi đến đồn.
Trong túi có chứng cứ Tôn hiệu phó thuê người giết người, khoản tiền trong đó cũng không giống như một phó hiệu trưởng nho nhỏ có thể lấy ra được, lực lượng cảnh sát vô cũng coi trọng, mới mở rộng điều tra.
Lần điều tra này, quả thật điều tra ra chuyện.
Hóa ra người sai khiến đám côn đồ chính là tình nhân của Tôn hiệu phó, thấy không dạy dỗ được Long Thiên, Tôn hiệu phó lại đi thuê sát thủ, không ngờ sát thủ lại bị mua chuộc ngược, những chứng cớ này đều do tay sát thủ kia gửi đến.
Động cơ giết người cũng được cảnh sát tìm ra ngay trong đêm, hiệu trưởng trường cấp ba Lâm Thủy nhớ lại buổi nói chuyện trong phòng, lúc đầu cũng không nghi ngờ gì, mà thấy Tôn hiệu phó vội vàng như vậy, cũng bắt đầu nghi ngờ.
Lần này lực lượng cảnh sát truy tra suốt một đêm,
tìm được chứng cứ Tôn hiệu phó tham ô, liền nhấc ông ta từ trên giường người tình lên, triệu lên đồn.
Long Thiên biết chuyện, cảnh sát liền gọi hắn lên lấy lời khai, hắn cũng là người có liên quan, sau khi hoàn thành ghi chép, hiệu trưởng gọi hắn vào văn phòng, xin lỗi, nói mình sẽ từ chối giúp đỡ tập đoàn Kim Vũ.
Chờ Long Thiên đi, hiệu người ngồi trong phòng một lúc lâu, cuối cùng vẫn cầm điện thoại lên, gọi lại cho giám đốc tập đoàn Kim Vũ một cú điện thoại.
Trong phòng làm việc của tổng giám đốc tập đoàn Kim Vũ, mặt Nam Cung Uyên âm trầm như nước, ánh sáng trong mắt hắn như cánh đồng tuyết giữa đông.
"Boss, nghĩ đến chuyện lão hiệu trưởng cũng là một người ngoan cố, chúng ta liệu có nên..." Tony đứng bên cạnh cẩn thận từng li từng tí nhìn sắc mặt Nam Cung Uyên.
Nam Cung Uyên đứng lên, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, lắc lắc đầu: "Từ Hữu Hải sắp tỉnh rồi."
Tony sững sờ: "Vậy Từ tiểu thư ở bên này thì sao? Có tiếp tục kế hoạch lúc trước không? Dù sao thì hắn cũng là cha Từ tiểu thư."
"Không được." Nam Cung Uyên lạnh lùng nhìn ngoài cửa sổ, "Để em ấy chuyển trường."
Đám học sinh đứa nghe thì vẫn cứ nghe, không nghe thì vẫn cứ không nghe, nhưng mà trong lớp của Long Thiên, đám học sinh cố gắng thể hiện ra là chúng em vẫn đang chăm chú nghe đây.
Dù sao mấy biện pháp trừng phạt khi không nghe giảng... đám học sinh tỏ vẻ mình không muốn nhớ lại.
Buổi chiều hôm nay có tiết một tiết hai là tiết toán, Long Thiên chậm rãi giảng bài mẫu, đột nhiên phát hiện ra đầu Từ Du Du gật gà gật gù, dùng bút chống cằm, hoàn thành một tư thế ngủ cực khó.
Nhận ra được ánh mắt của Long Thiên, bạn cùng bàn đẩy mạnh Từ Du Du một cái, sau đó "Cạch" một tiếng, bút trượt khỏi cằm rơi xuống, cô nhóc hơi hơi tỉnh, nhìn Long Thiên đứng trên bục giảng, lần này thì tỉnh hẳn.
Long Thiên cong cong lông mày, ôn hòa hỏi: "Không sao cả, để em ấy ngủ tiếp."
"Không, không ngủ." Từ Du Du xoa mặt, làm ra bộ dáng nghiêm túc nghe giảng, nhưng mà có nghe cũng không hiểu, liền trợn tròn mắt nhìn công thức trên bảng, nhìn chằm chằm, lại muốn gục đầu xuống ngủ.
Có lời "dặn" của thầy Long ở trước, không ai dám đánh thức cô, Từ Du Du giãy dụa giữa ngủ và không ngủ, vô cùng khổ sở, cuối cùng cũng không chống lại được sức quyến rũ của cơn buồn ngủ, nằm nhoài lên bàn.
Chuông tan học vang lên, bạn cùng bàn đẩy Từ Du Du một cái, đánh thức cô nhóc, nhỏ giọng nói: "Tớ thấy hay là cậu đi tìm thầy Long đi, nếu để thầy Long tìm cậu, cậu chết chắc."
Từ Du Du vô cùng khó khăn bò lên, nghe nửa câu, gật đầu đi về phía văn phòng.
Phòng làm việc của Long Thiên cách lớp học không xa, Từ Du Du đứng ở cửa trù trừ mấy giây, nhẹ nhàng gõ cửa một cái, rồi mới đẩy vào.
Thầy Long đang chấm bài ngày hôm qua, thấy cô nhóc vào, chỉ chỉ ghế trước bàn làm việc: "Ngồi."
Từ Du Du thấp thỏm bất an ngồi xuống, nuốt một ngụm nước bọt, lắp bắp mở miệng: "Thầy Long à..."
"Tại sao tối qua lại không ngủ?" Long Thiên tiếp lời của cô, "Đi làm cái gì?"
Vành mắt Từ Du Du có chút hồng, hẳn là đã khóc, cô nhóc nhỏ giọng nói: "Em gặp một người bị bệnh thần kinh, hắn ta muốn em chuyển trường, còn nói cha em là tổng giám đốc của tập đoàn lớn, em không nên học trường công."
Long Thiên ngẩng đầu, mỉm cười: "Ồ?"