"Lý do...?"
"Saint de ya không thích hợp với em." Long Thiên nói, "Tuy em có thể đến, mà hoàn cảnh của nơi đó không thích hợp với em, trong đó là một đám con nhà giàu, em sẽ cảm thấy mình lạc lõng không dung nhập được."
"Thầy cảm thấy bọn họ sẽ coi thường em?" Từ Du Du hiểu được ý của Long Thiên, tuy nhà cô nghèo, mà vẫn rất kiêu ngạo, chuyện này làm cô nhóc khá khó chịu, bực không thể đi lên cãi nhau với Long Thiên một trận.
"Không phải coi thường em." Long Thiên lại khẽ lắc đầu, "Mà mọi thứ các em tiếp xúc đến đều khác nhau. Giống như em không biết mẫu mã các loại hàng xa xỉ, không biết nghỉ phép thì nên đi nước nào, mà bọn họ thì không biết đánh nhau, thậm chí còn không biết mùi vị quán ăn vặt lề đường là thế nào."
Từ Du Du mở to hai mắt, đây là chuyện cô nhóc chưa bao giờ nghĩ đến, cô cảm thấy bản thân mình cần phải có bạn, mà Long Thiên lại nói ra một khả năng khác.
"Đa số người thường sẽ xem một phần nhỏ người khác làm kẻ lạc loài, ngay cả em không phạm chút sai lầm nào, thậm chí còn chẳng can thiệp đến lợi ích của họ." Âm thanh của Long Thiên vẫn ôn hòa như cũ, ánh mắt dưới lớp kính cũng rất dịu dàng, đối xử với học sinh, lúc nào hắn cũng kiên trì, "Ở một vài nơi, những kẻ lạc loài này sẽ bị cô lập, trở thành đối tượng bị bài xích, nếu em chuyển đến Saint de ya, kẻ lạc loài có thể sẽ chính là em."
"Chuyện này..." Dù cô không định kiếm bạn, mà không thể không để ý đến chuyện kì thị hay xa lánh, cô nhóc há miệng, mà không nói được gì.
"Cho nên, em sẽ đi sao? Long Thiên hỏi lại lần nữa.
Từ Du Du lắc đầu:"Không đi, dù thầy không nói, em cũng sẽ không đi, bây giờ chỉ làm em cảm thấy càng không muốn đi thôi, chỉ là... Chỉ là em sợ sẽ có người ép em chuyển trường."
Trong đầu cô nhóc hiện lên người đàn ông đẹp trai lại mạnh mẽ kia, ánh mắt anh ta vừa lạnh lùng vừa có cả sự ép buộc, khi nói muốn cô chuyển trường dùng giọng ra lệnh, mà không phải dùng giọng trưng cầu ý kiến. Cô chắc chắn một điều rằng, thủ tục chuyển trường của cô đã được bắt tay vào làm, tuy rằng cô không nhận ra.
"Có những lời này của em là đủ rồi." Long Thiên cười cười, "Chuyện còn lại thầy giúp em giải quyết."
"Thật ạ?" Đôi mắt Từ Du Du sáng lên, lại lập tức có chút bận tâm, "Thầy, hình như bọn họ lợi hại lắm."
"Không sao." Long Thiên an ủi cô nhóc, "Thầy cũng rất lợi hại, tin thầy."
Trong đôi mắt thiếu nữ lập lòe ánh sáng, cô gật đầu mạnh một cái: "Dạ!"
"Hơn nữa." Long Thiên tiếp tục nói, "Nếu cha em có đưa tiền đến, em nhớ nhận lấy."
Hai má Từ Du Du hơi phồng lên, sắc mặt xụ xuống trong giây lát, không nói lời nào.
"Thầy biết em đang nghĩ gì, em không muốn nhận người cha này, nhưng nếu ông ta đã cho em một nửa ADN, thì phải có trách nhiệm nuôi nấng em, nếu vắng mặt mười sáu năm, mà bây giờ tìm đến, thì cứ để ông ta bù lại mười sáu năm thiếu sót đi."
Long Thiên nhìn bài tập Từ Du Du giải hôm nay, "Không được cứ thích làm gì là làm như vậy được, dù em không thèm để ý đến sinh hoạt phí của mình ở đâu mà ra, thì em cũng phải nghĩ lại bà em tuổi già sức yếu, bà sáu mấy tuổi rồi mà vẫn phải làm lao công, rất mệt đúng chứ."
"Nhưng em không muốn nhận ông ta." Từ Du Du có chút oan ức.
"Sinh hoạt phí là một chuyện." Long Thiên nói, "Nhận tổ quy tông là một chuyện, làm người không cần phải thẳng thắn như thế, em đã thành chị đại của đám côn đồ, không biết xấu hổ chút cũng không ai trách em."
"... Thế mà em lại thấy thầy nói có lý." Từ Du Du xoắn xuýt, e chừng là còn muốn suy nghĩ thêm một lúc.
"Thầy nói tất nhiên là có lý của thầy." Long Thiên ngẩng đầu khẽ mỉm cười, "Về làm bài tập đi, đừng suy nghĩ nhiều, nhiệm vụ chính của em là học."
"Nhưng mà thầy ơi sao em thấy câu cuối của thầy cứ như là bồi thêm cho đủ số
ấy." Mặt Từ Du Du lộ ra biểu cảm hiểu rõ, "Trước giờ thầy chưa từng quan tâm đến thành tích học tập của em."
Long Thiên chỉ giữ nụ cười.
Đến tiết tự học tối, Long Thiên vẫn đi chuyến bus cuối để về như cũ, ngồi trên chiếc xe lắc lư, chờ nó chở mình về đến nhà.
Chỉ là hôm nay hắn hơi khác ngày thường, ngày thường hắn sẽ dựa vào cửa sổ, ngắm cảnh sắc bên ngoài, nói là "ngắm", không bằng nói "quan sát" thì sẽ đúng hơn.
Đi ra từ vòng luân hồi cửu tử nhất sinh, nói chung là hắn vẫn chưa có cảm giác an toàn, không tự chủ được mà quét hình xung quanh.
Ngày hôm nay Long Thiên ngồi bên cửa sổ, một tay chống cằm, nhắm hai mắt lại, như là đang ngủ ở trên xe.
Sợi tơ tinh thần của hắn đã thoát khỏi cơ thể, đầu tiên là quét qua phòng giáo dục trường cấp ba Lâm Thủy một lần, rồi chuyển qua nhìn bệnh viện, cha Từ Du Du là Từ Hữu Hải vẫn chưa tỉnh, cuối cùng hắn chuyển đến nhà Nam Cung Uyên.
Nhà Nam Cung Uyên ở trung tâm thành phố, là một căn biệt thự tĩnh lặng giữa phố phường xa hoa, Long Thiên tìm được chỗ của Nam Cung Uyên rất nhanh, ngồi xổm bên cạnh hắn, tự hỏi xem có nên xuất hiện bây giờ hay không.
Từ Du Du vẫn chưa tỉnh, thế thì người có thể khiến Từ Du Du chuyển trường cũng chỉ có Nam Cung Uyên, bây giờ hắn có thể xuất hiện dập Nam Cung Uyên một trận, hoặc làm người này biến mất sạch sẽ, Từ Du Du sẽ không tồn tại thứ nhức đầu như chuyển trường.
Suy nghĩ trong chốc lát, Long Thiên vẫn không ra tay.
Ai bảo hắn bây giờ chỉ là một thầy giáo, một giáo viên bình thường sẽ không tự dưng xuất hiện ở nhà của một người, còn tránh thoát khỏi tất cả bảo vệ và camera an ninh.
Tay Long Thiên nhẹ nhàng đặt lên cổ Nam Cung Uyên.
Tổng giám đốc bạc tỷ bị nổ chết cũng là một lý do không tồi?
Đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
Long Thiên cũng không hề bị tiếng gõ của này quấy rối, hắn đang suy nghĩ xem cái chết nào thoạt nhìn vô ý nhất.
"Boss, tôi đến báo cáo lịch trình ngày mai." Giọng nói cung kính của Tony vang lên.
"Nói." Nam Cung Uyên lạnh lùng phun ra một chữ, cũng không biết tử thần vừa đứng ngay trong gang tấc.
Tony cung kính báo ra lịch trình ngày mai, xong liền lùi ra.
Long Thiên cũng thu tay về, sao hắn lại quên mất, là một giáo viên cấp ba bình thường, hắn không nên giết người mới phải.
Thực sự là... Đáng tiếc.
Xe bus dừng lại.
Mặt Long Thiên tiếc nuối, thu lại tơ tinh thần, chậm rãi xuống xe.
Nhưng mà hắn vẫn có thu hoạch, ít nhất hắn biết được một ngày của Nam Cung Uyên làm những gì.
Vừa nãy lúc Tony báo cáo, đem hành trình một ngày của Nam Cung Uyên bày hết ra, Long Thiên phát hiện, thân là tổng giám đốc của một tập đoàn xuyên quốc gia, Nam Cung Uyên quả thực quá rảnh.
Trong lịch trình của Nam Cung Uyên, chỉ có mấy giờ đến công ty, mấy giờ về nhà, trưa ăn gì, tối ăn cơm chỗ nào, chỉ đơn giản vậy thôi, đơn giản đến mức Long Thiên nghi rằng Nam Cung Uyên chẳng có chuyện gì khác muốn làm.
Mà hình như cũng không có chuyện gì khác muốn làm thật.
Long Thiên chợt nhớ đến Chủ Thần từng nói đây là một mảnh vỡ của thế giới, trong mảnh vỡ này, Nam Cung Uyên không có việc làm mang tính thực tế.
Vậy thì tìm cho hắn việc gì làm đi.