Ban đêm ở trong trường không được coi là tối, tuy rằng lớp tự học tối của khối 11 đã kết thúc, mà học sinh lớp 12 vẫn cứ vùi đầu vào học.
Chị Dương siết dây vào cổ Long Thiên, để hắn dẫn đường, muốn tìm một chỗ không có camera để leo vào.
Vì để diễn tròn vai một người bình thường, Long Thiên cảm thấy mình cần phải lộ ra biểu cảm sợ sệt, nhưng để hắn sợ thì quả thật làm khó hắn, hắn đành sợ mang tính tượng trưng một chút, sau đó hỏi: "Các người muốn vào trường để làm gì? Bây giờ trong trường đã không còn ai, cũng chỉ có học sinh cấp ba, các người muốn làm hại học sinh của tôi sao? Vậy... Vậy các người cứ giết tôi đi, tôi sẽ không dẫn đường.
Nghĩ một lát, Long Thiên lại đeo cho mình thêm thuộc tính thà chết chứ không chịu khuất phục.
To con có chút không kiên nhẫn: "Yên tâm bọn tôi chỉ đi xử lí chút chuyện thôi, không làm học sinh bị thương đâu."
Chủ Thần không ở đây, Long Thiên cũng không biết nhiệm vụ lần này của bọn họ là gì, không thể đoán tính chân thực trong lời nói của hắn là bao nhiêu, nhưng hắn khá quen thuộc với cách tuyên bố nhiệm vụ của Chủ Thần, liên tưởng đến sóng năng lượng dị thường trong phòng học, Long Thiên đoán chắc là dạng trừ ma, vẫn dẫn bọn họ đi.
Dù sao hắn cũng đã cam kết với Chủ Thần, dưới tình huống học sinh mình không bị thương sẽ an phận làm một giáo viên bình thường.
Long Thiên đi trước dẫn đường, to con theo phía sau, nhỏ giọng nói chuyện với chị Dương: "Chị Dương, người này có tin được không? Sao tôi thấy tên này cứ quái quái thế nào, trước đây ở không gian của Chủ Thần... Tuy chỉ liếc nhìn một cái... Mà tôi chắc chắn là hắn."
Mắt chị Dương lóe lóe, nhỏ giọng: "Yên lặng xem biến đổi, tôi muốn mang theo hắn là để xem rốt cục hắn là ai, tại sao lại xuất hiện ở thế giới Chủ Thần, rồi lại xuất hiện ở đây, có lẽ sẽ có ích."
To con gật đầu, tên tóc vàng ở bên cạnh nói rằng: "Các người thảo luận nghiêm túc vậy làm gì, dù sao cũng chỉ là một trò chơi, nghiêm với chả túc, cứ như là thật."
Đi bên cạnh tóc vàng là một tên đeo kính, nam đeo kính đẩy kính một cái: "Quên chuyện quái lạ vừa xảy ra trên xe bus rồi sao?"
"Trò đùa mà thôi." Tóc vàng coi khinh, "Các người cũng biết chơi thật đấy, nếu không phải sợ ông chạy các người sẽ đánh ông, ông đã không đi cùng từ sớm."
Luân hồi vô số lần, Long Thiên vừa nghe đã biết chuyện xảy ra vừa rồi, e chừng là bọn họ vừa tỉnh lại đã xuất hiện trên xe bus, vô cùng mê man, sau đó "oldie" là chị Dương và tên to con mới đứng ra giải thích, nói là bọn họ đang ở trong một game sinh tồn, muốn về nhà thì nhất định phải lấy đủ điểm.
Lúc nói câu này ra chẳng có mấy ai tin, coi bọn họ là đang quay mấy chương trình đùa chơi thôi, nhưng đến khi họ phát hiện dù có làm cách nào cũng không thể thoát khỏi xe bus, tài xế cũng không để ý đến bọn họ, lúc đó bọn họ mới nhận ra có chuyện bất ổn, đám người kia bắt đầu tin lời của chị Dương, mà lại có một đám thì lại cảm thấy đây đơn giản chỉ là một trò đùa dai ở mức cao cấp thôi.
Mỗi lần bắt đầu một nhiệm vụ luân hồi đều như thế, Long Thiên đã quá quen cái loại này, nếu như đổi "oldie" thành hắn, hắn sẽ đá hết tất cả những tên không nghe lời ra khỏi đội, để nó tự sinh tự diệt.
Đi đến chỗ không có camera, chị Dương thuần thục leo lên tường, tóc vàng còn vỗ tay: "Thân thủ không tồi, chị gái đẹp trai đó."
Chị Dương lạnh nhạt liếc mắt nhìn hắn, sau đó nhìn về những người luân hồi khác: "Các người tự nghĩ cách mà vào, Trình Hiên, ném hắn ta lên cho tôi."
Trình Hiên to con lập tức túm nách Long Thiên, vóc người hắn to, sức lực cũng lớn, thế nhưng lúc nâng Long Thiên lên vẫn tỏ vẻ kinh ngạc: "Nhìn gầy như vậy, không ngờ cũng nặng phết?"
Long Thiên đẩy kính của mình, tránh trường hợp bị động tay động chân rơi mất kính, lúc này mới khách sáo trả lời: "Bình thường tôi rất chăm chỉ rèn luyện, khá nặng."
Trình Hiên không nói tiếp nữa, ném Long Thiên cho chị Dương, dù chị Dương là phụ nữ, mà sức mạnh lại lớn cực kì, dùng một tay đã đỡ được Long Thiên, sau đó nhảy từ trên tường xuống.
"666," tiếng của tóc vàng từ bên kia tường truyền sang, "Dây cáp ở đâu vậy? Chân thực quá."
Những người khác đều không để ý tới hắn, cũng có người do dự, sau đó lục tục có người trèo vào.
Chờ những người bên kia tường đã qua hết, chị Dương cau mày: "Thiếu mất hai người."
"Hai người bọn họ thấy trò này không vui, chuẩn bị đi về." Tóc vàng nói, "Tôi muốn nhìn trong cái trường này ra sao, lại muốn xem các người chơi thế nào, nên mới ở lại."
Chị Dương nhíu mày lại, như định nói gì, trong mắt lấp lóe vẻ mất kiên nhẫn, nhưng mà cô không nói gì, chỉ nói: "Đi theo tôi, các người đều là người mới, nhiệm vụ lần này chắc hẳn tương đối đơn giản, mà tôi muốn nói với các người, theo sát tôi, nhưng tôi sẽ không đảm bảo an toàn cho mấy người, có sống được hay không thì phải dựa vào chính bản thân của mình."
Có mấy người mới mơ mơ hồ hồ gật đầu, cũng có người mất tập trung.
"Lớp 11-3 ở đâu?" Chị Dương đi đến, một tay cầm lấy tay Long Thiên, hỏi hắn.
Long Thiên trả lời: "Là lớp số hai, lớp từ của sổ bên kia nhìn sang ở tòa số hai."
Trình Hiên đạp hắn một đạp: "Dẫn đường."
Long Thiên gật đầu: "Được, các người chớ làm tôi bị thương, tôi dẫn đường."
Nhìn thấy Long Thiên nghe lời như vậy, Trình Hiên rất đắc ý nhìn một đám người mới, mà chị Dương lại khẽ cau mày, như đang suy nghĩ cái gì.
"Chị Dương làm sao vậy?" Trình Hiên cũng nhận ra chị Dương có gì đó không ổn.
"Không có chuyện gì." Ánh mắt của chị Dương dừng ở trên người Long Thiên phút chốc, sau đó dời đi, lại nói: "Bọn họ đều là người mới, phó bản đầu tiên lại là phó bản liên quan đến ma quỷ, tôi sợ chút nữ bọn họ sẽ sợ tè ra quần."
"Tè thì tè, dù sao cũng đã tới đây rồi." Trình Hiên tỏ vẻ đây không phải là chuyện to tát gì.
Long Thiên cũng ở bên họ, hắn cảm thấy mình là một người bình thường, bây giờ phải bày tỏ sự tò mò của mình mới thích hợp: "Các người làm gì? Phó bản ma quỷ? Nhiệm vụ là cái gì vậy?"
Chị Dương vẫn cứ quan sát hắn, giây phút này nhìn biểu cảm ngơ ngác trên mặt hắn, nỗi nghi ngờ trong lòng giảm bớt mấy phần, cô sắp xếp lại ngôn ngữ một lúc, nói: "Trong trường học của các anh có một bút tiên, bọn tôi đều là người trừ tà, nhưng mà bọn họ toàn là người mới, chỉ có tôi và Trình Hiên có kinh nghiệm trừ ma. Anh đừng sợ, chúng tôi đến trường học chỉ để trừ ma thôi, không phải người xấu."
"Ha ha ha ha." Lúc này tóc vàng lại chạy đến phá, "Chị còn tin thật cơ à? Bút tiên? Xem nhiều phim ma quá vậy!"
Chị Dương không để ý tới hắn, chỉ nhìn Long Thiên, không bỏ qua chút biểu cảm nào trên mặt của hắn, mà Long Thiên rất bình tĩnh, làm cô không thể nhận ra dù chỉ chút đầu mối.
Long Thiên nói: "Xin lỗi, tôi chỉ là một giáo viên vật lý bình thường, tôi là người theo chủ nghĩ duy vật, tôi cũng không tin bút tiên thật sự tồn tại."
Chị Dương nghĩ ngợi trong lòng, cảm thấy đây hẳn là tư tưởng vốn có của dân bản địa, nỗi băn khoăn trong lòng lại càng tăng lên.
Vào lần luân hồi này, chỉ có cô và Trình Hiên đã từng trải qua luân hồi, còn những người khác đều là người mới.
Ở lần luân hồi trước, bọn họ tổn thất quá nặng nề, chủ lực của đội, huyết thống có năng lực cao cấp, người luân hồi có kỹ năng mạnh mẽ đều chết hết, bởi năng lực của cô và Trình Hiên quá vô dụng, bị nhóm coi là cảm trở mà vứt lại. Nhưng ma xui quỷ khiến, thời khắc cuối cùng, chủ lực của đội ngũ chết chùm với boss, cả hai phe chết hết, hai người cản trở là bọn họ mới có thế sống tiếp.
Xưa nay chị Dương chẳng hề có chút tự tin nào với bản thân mình, trước giờ cô toàn bám theo châm của đội, hơn nữa lại do dự thiếu quyết đoán, người trong đội bảo làm gì thì làm cái đó, mà Trình Hiên càng không có chủ kiến hơn cô, lần này lại là cô dẫn đầu đội ngũ, chị Dương vô cùng vô cùng không tự tin, chỉ có thể nhớ lại ngày trước người dẫn đội làm thế nào, nhưng chẳng thể quả quyết làm việc được.
Chỉ biết mang theo người giáo viên này, chị Dương chỉ có thể nghĩ đến đó, nếu như đổi sang người dẫn đội khác, có lẽ có thể lấy được nhiều thông tin hơn?
Nghĩ như vậy, cô lại càng thêm lo âu.
Nói qua mấy câu bọn họ đã đến lớp học thứ hai, đứng ở dưới lầu, mấy người luân hồi nhìn lên trên, chỉ thấy ngôi nhà này tràn đầy khí đen lượn lờ, chỉ
nhìn thôi là đã thấy khác biệt hẳn so với những tòa nhà khác.
Trong lòng Long Thiên thấy quái lạ, vừa nãy lúc hắn đi, chỗ này còn rất bình thường, mới chỉ hai, ba mươi phút, chỗ này đã xảy ra chuyện gì vậy?
Bên cạnh có người luân hồi, Long Thiên vì muốn ngụy trang mình thành người bình thường, không để người luân hồi nhận ra sóng năng lượng, giả làm người bình thường một cách hết sức xuất sắc, lộ ra biểu cảm kinh ngạc vừa đủ.
"Hiệu ứng đó." Tóc vàng ngoác miệng, thở dài nói, "Ghê gớm, ghê gớm, chơi game mà cũng đầu tư vậy, các người thật giàu."
Chị Dương lạnh mắt nhìn, trầm giọng nói: "Đi vào."
"Đi thì đi." Tóc vàng cà lơ phất phơ nói, "Tôi sợ các người chắc, dọa cái gì mà dọa?"
Long Thiên lại từ chối đi vào, hắn nói: "Tôi đưa các người đến nơi muốn đến, tôi có thể đi được chưa?"
Chị Dương còn chưa lên tiếng, Trình Hiên đã phát một cái vào lưng hắn, túm lấy hắn đi về phía trước: "Chậm, anh còn phải đưa bọn tôi đi tìm lớp 11-3 nữa mà."
Long Thiên làm ra bộ dáng khó khăn lắm mới đi theo bọn họ, nhưng trong lòng lại nghĩ: "Chủ Thần, xin lỗi."
Trong hành lang có ánh đèn trắng chiếu xuống, vừa mới vào lớp học, thì có một luồng khí lạnh phả vào mặt, nhiệt độ nơi này thấp hơn bên ngoài năm độ.
Tóc vàng sờ cánh tay nổi da gà, nói rằng: "Khí lạnh của các người cũng nhiều quá vậy? Không cần tiền sao?"
Trong đám người đi cùng không có ai tiếp chuyện, tất cả mọi người đều nhận ra được nơi đây không giống bình thường, mấy người không tin có nhiệm vụ luân hồi đến bây giờ cũng phải tin chút ít.
Tiếng bước chân loáng thoáng vang lên trong hành lang, Long Thiên mang bọn họ lên lầu hai.
Hành lang lầu hai còn quái dị hơn cầu thang, dưới ánh đèn, dùng mắt thường cũng có thể thế khí đen từ cửa sổ phòng học tràn ra ngoài, đèn hành lang chớp tắt, lúc sáng lúc tối.
Lúc này mọi người bắt đầu căng thẳng, ngay cả thần kinh của chị Dương cũng căng lên. Ghìm lại tiếng hít thở rồi mới chầm chậm tiến lên.
Người không căng thẳng duy nhất trong đám người có lẽ làm Long Thiên, ngay cả tóc vàng cũng không líu ríu nói chuyện nữa.
Đi tới trước cửa lớp 11-3, Long Thiên đứng lại: "Chính là lớp này... Sao cửa lớp lại không khóa? Những học sinh này thật sự..."
Hắn đi tới, đẩy cửa phòng học ra, một luồng gió lạnh đập vào mặt, hai học sinh nằm ở bên trong, một nam một nữ, một người nằm ngửa trên ghế, một gục xuống bàn, không nhúc nhích, không biết là đã chết hay chỉ đang hôn mê.
"Xảy ra chuyện gì vậy?" Long Thiên đi tới, đưa tay sờ mạch, tiện đà thở phào nhẹ nhõm, lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi cho bệnh viện, nhưng hắn vừa nhìn điện thoại, không có tín hiệu.
"Cái này..." Long Thiên xin lỗi nhìn chị Dương, "Tôi có thể ra ngoài gọi điện được không, ở đây không hiểu sao lại mất sóng, cũng không biết xảy ra chuyện gì."
"Diễn giống thật đó ha ha ha ha ha." Tóc vàng đột nhiên nhảy lên, coi như hành động sợ đến không dám thở mạnh vừa nãy là chưa hề xảy ra, hắn nhìn học sinh trong phòng, cười nói: "Diễn viên quần chúng này cũng dược đó, ngay cả dụng cụ cắt sóng cũng chuẩn bị cả luôn, để ông đây đến xem cái, nếu các người dám dọa ông đây, thì ông sẽ cho biết thế nào là lợi hại!"
Nói xong tóc vàng bỗng quay người lại, đá về phía học sinh đang nằm ngửa.
Ai cũng không ngờ được hắn sẽ đột nhiên ra tay như vậy, Long Thiên bước lên trước định cản, mà chị Dương phản ứng nhanh hơn hẳn người giả làm người bình thường như Long Thiên, dây kéo trên tay cô ta bắn ra, trói tóc vàng lại, sau lôi ngược về sau, xô đổ bàn, tóc vàng ngã xuống đất.
Long Thiên nhìn về phía chị Dương, trong mắt ánh lên vẻ khen ngợi, nhưng mọi người bị tóc vàng thu hút lực chú ý, tự nhiên là không ai để ý đến ánh mắt này của hắn.
"Đ*t mẹ! Lũ chó chúng mày, chúng mày..." Những từ ngữ thô tục tuôn ra liên tục từ trong miệng tóc vàng.
Tóc vàng vẫn đang hùng hổ, mới bị túm ra ngoài, đột nhiên gào ầm lên: "Thả tao ra, đây là đâu, chúng mày muốn làm gì, thả tao ra..."
Tiếng thét chói tai đột nhiên ngừng lại, Trình Hiên phủi tay đi từ ngoài vào, nói với chị Dương: "Đánh ngất rồi, ngoài kia có chút thay đổi, chúng ta không ra được."
Chị Dương gật đầu, nhìn về phía người mới, bây giờ tất cả người mới không còn ai có thêm ý kiến gì nữa.
Chị Dương nói: "Hai học sinh này chắc hẳn là NPC, bình tĩnh đừng động đến." Cô chỉ một người đeo kính trong đội, một cô gái tóc ngắn, nói: "Hai người ở đây xem xét tình hình, có chuyện gì phải báo ngay, những người còn lại theo tôi ra ngoài."
"Chờ đã." Lúc bấy giờ Long Thiên mới nói chuyện, "Tôi có thể ra ngoài gọi 120 sao? Hai bạn kia có vẻ không ổn lắm, là học sinh của tôi, tôi chắc chắn sẽ không bỏ mặc, dù bây giờ các người có giết tôi, tôi cũng phải gọi 120."
Chị Dương lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, để lại một câu: "Tùy anh."
Được đến sự đồng ý, Long Thiên đi cùng chị Dương ra khỏi phòng học, ngoài phòng học thoạt nhìn như không có gì thay đổi, có không ít người tỏ ra nghi ngờ với câu "chúng ta không ra được" của Trình Hiên.
Chị Dương xem xét tình huống bên ngoài, không có biểu cảm gì, như là đã từng trải qua, ngay cả giọng nói cũng rất bình tĩnh: "Hành lang nối tiếp, không ra được cũng là chuyện bình thường, xét đến chỗ này chính là địa điểm xuất hiện nhiệm vụ, các người đi theo tôi, chúng ta xem thử xem khu vực hoạt động lần này lớn bao nhiêu."
Có mấy người mới đưa ra nghi vấn, chị Dương cũng không tức giận, liền chỉ về phía cuối hành lang: "Các người đi thử xem, xem có thể đi khỏi cái hành lang này được hay không."
Chần chừ phút chốc, mấy người mới kết bạn với nhau, đi về phía cuối hành lang. Nhưng mà bọn họ phát hiện dù mình có đi nhiều cỡ nào, hành lang này cứ như mãi mãi cũng không có phần cuối, mà khoảng cách giữa họ và chị Dương càng ngày càng xa, rốt cục bọn họ cũng thấy không ổn, quay người gào to, lập tức chạy như điên.
Mà Long Thiên lúc này... Đang chuyện tâm gọi điện cho 120.
Đương nhiên, không gọi được rồi.
Thử mười mấy lần, Long Thiên đành phải chấp nhận nhìn về phía chị Dương, thương lượng: "À thì, tôi vào chăm sóc học sinh của tôi, chắc là điện thoại hỏng rồi, không gọi được, tôi đi xem thử tình huống của các em ấy thế nào."
Nói, hắn như nhớ tới cái gì, liền quay đầu lại nhìn chị Dương: "Không cần tôi phải theo nữa chứ?"
Chị Dương nhìn chằm chằm đôi mắt hắn, nhưng đáng tiếc đôi mắt kia giấu sau cặp kính, cô cũng không nhìn ra được đâu là thật đâu là giả, dừng một chút mới gật đầu: "Không cần."
"Vậy cảm ơn nhiều." Long Thiên vào lại lớp học.
Mấy người mới chạy ngược về, mồ hôi lạnh đổ ra toàn thân, có người còn run rẩy.
Lòng chị Dương năng nề nhìn lướt qua khuôn mặt những người mới kia, cuối cùng ánh mắt rơi xuống người Trình Hiên, nói: "Cậu cũng ở lại, trông coi bọn họ."
"Trông coi hai học sinh kia?"
"Không." Chị Dương lắc đầu, "Trông coi người giáo viên kia."