Chương trình học của lớp mười cũng chưa nặng, mỗi tuần vẫn có hai ngày nghỉ như trước, tối thứ sáu cũng không có lớp tự học, Long Thiên cũng rất nhàn nhã, dạy học xong là hắn có thể về nhà xem phim truyền hình của hắn.
Hôm nay tan học, đợi giờ cao điểm qua đi, hắn mới chuẩn bị về nhà.
Từ lớp học đến gara để xe, phải đi ngang sân bóng rổ, lúc này trên sân có mấy người vẫn còn đang chơi.
Long Thiên nhìn, những cậu thiếu niên kia có vóc sáng mạnh mẽ, mang theo sức sống trẻ khỏe, ánh nắng chiều chiếu lại đây, mây tía đầy trời, cái bóng của những thiếu niên được kéo ra thật dài.
Chỉ liếc nhìn một cái, Long Thiên liền dời tầm mắt, thanh xuân của hắn đã vùi chôn trong vô số lần luân hồi, không nhớ lại nổi, lúc nhìn những người này, trong lòng hắn cũng chẳng chập trùng.
Đột nhiên có quả bóng rổ bay về phía hắn, Long Thiên không quay đầu lại, đưa tay lên đỡ, xoay cổ tay một vòng cầm bóng.
Ở trên sân có mấy người huýt sáo: "Được đó, thầy ơi."
Long Thiên giơ tay ném bóng lại, một đường cong hoàn hảo vẽ lên đầy trời mây tía, hắn cười cười: "Về sớm đi."
"Thầy là thầy Long đúng không?" Một học sinh rất cao đưa tay tiếp bóng, đột nhiên hỏi, "Đến chơi một trận?"
"Các em chơi đi, tôi về nhà." Long Thiên còn đang băn khoăn bộ phim đang chiếu của hắn.
Bóng rổ lại đập về phía hắn, đây là khiêu khích trắng trợn, Long Thiên nhận bóng, cúi đầu nhìn bóng rổ, mỉm cười nói: "Được rồi, chơi với các em một lát."
Đây đều là thành viên của đội bóng rổ trường Tuyết Anh, tên cao to lúc nãy là Ninh Tâm Viễn, là đội trưởng đội bóng rổ của bọn hắn.
Ninh Tâm Viễn từng cùng Đoan Mộc Kình đoạt quán quân giải bóng rổ dành cho học sinh trung học toàn quốc, hắn tự coi mình là anh em tốt của Đoan Mộc Kình, trước thấy Đoan Mộc Kình có chuyện phiền lòng, khác với trước đây, tất nhiên hắn phải quan tâm.
Từ quan tâm bắt đầu, hắn phát hiện ra Đoan Mộc Kình thay đổi là do một cuộc nói chuyện, mà lại còn là giáo viên khóa dưới gọi lên nói chuyện.
Lúc Long Thiên nói chuyện cùng Đoan Mộc Kình, trong phòng giáo viên vẫn có những giáo viên khác, nhưng mà đây là đại thiếu gia nhà Đoan Mộc, các giáo viên khác cũng không dám lên tiếng. Bây giờ đột nhiên có học sinh, lại còn là học sinh có bối cảnh gia đình rất lớn đến hỏi, giáo viên trong phòng làm việc bèn không dám giấu diếm kể hết tất cả mọi chuyện, cuối cùng Ninh Tâm Viễn cũng tìm được nguyên nhân, liền chuẩn bị "nói chuyện" cùng vị giáo viên này.
Chỉ là "nói chuyện" này của hắn khác với "nói chuyện" của người khác mà thôi, là một tên thích bóng rổ, hắn chọn nói chuyện trên sân bóng.
"Đấu trận 2vs2, dùng nửa sân thôi." Ninh Tâm Viễn chọn người, chỗ bọn họ đang có bốn người, hai người một đội, Long Thiên vào nên một người ra ngoài, Ninh Tâm Viễn để một cậu trai nhỏ gầy cùng đội với Long Thiên.
Nam sinh nhỏ gầy kia có vẻ sợ Ninh Tâm Viễn, định ý kiến, nhưng lại không dám từ chối, khẽ cắn răng đồng ý.
Long Thiên nhìn là biết bọn họ đang đùa cợt mình, nhưng chuyện nhỏ thế này thầy Long chẳng để trong lòng, hắn hỏi cậu trai nhỏ gầy: "Em tên là gì?"
"Trâu, Trâu Hành." Nhỏ con lắp bắp nói.
"Bây giờ chúng ta chính là đồng đội." Long Thiên cười cổ vũ, "Cố lên."
"Được, được!"
Trận bóng 2vs2 bắt đầu, học sinh ra ngoài nghỉ làm trọng tài cho bọn họ, phát hiện ra Long Thiên cứ dẫn trước hoài.
Ninh Tâm Viễn cũng phát hiện ra điều này, người giáo viên này không có quá nhiều kĩ xảo điêu luyện, nhưng lại không ai có thể cản phá, hơn nữa chỉ cần bóng rời tay, một điểm không nói nhiều.
Cứ tiếp như thế, bọn họ sẽ thua, đây cũng không phải là bọn họ "nói chuyện" với Long Thiên, mà là Long Thiên đang "nói chuyện" với bọn họ.
Ninh Tâm Viễn nhanh chóng đánh mắt về phía nhỏ con, trước đó bọn họ đã thương lượng xong làm sao để kéo chân Long Thiên, tên nhỏ con này không làm chút gì sao!
Trâu Hành nhỏ con thực sự thì từ nãy tới giờ chỉ có mặt cho đủ số, nhân vật hắn đóng là diễn viên quần chúng, ở cạnh vỗ tay hô 666. Giờ đây thấy ám chỉ của Ninh Tâm Viễn, nhìn biểu cảm thì như sắp khóc đến nơi, hắn thật sự không có cách, trận bóng rổ này hoàn toàn không liên quan tới hắn, các người từ nãy giờ đang đấu 2vs1 không thấy hả!
Đương nhiên, Ninh Tâm Viễn cũng phát hiện ra vấn đề này rất nhanh, người giáo viên họ Long này, không gà như bọn họ nghĩ, cũng không phải dạng văn nhân ngồi bàn giấy, loại thần kinh vận động này cho thấy rõ là hắn chuyên tập thể dục thể thao mới đúng!
Hơn nữa, ném rổ— Ninh Tâm Viễn nhìn một loạt động tác trôi chảy của Long Thiên mà trợn mắt, lại cúi đầu nhìn giày da dưới chân hắn, cái khả năng nhảy ném cũng quá kinh khủng rồi!
Không không không, Ninh Tâm Viễn từ tâm trạng khâm phục tỉnh táo lại, lần này hắn đến để nói chuyện, không phải đến để chơi bóng rổ.
Đưa tay ra hiệu với đồng đội của mình, đồng đội hiểu ý, lập tức hành động.
Lần này hai người không nể mặt mũi gì nữa, dùng cơ thể và tay chân để va chạm, dù tài nghệ không bằng người giáo viên này thì sao, bọn họ đến không phải chỉ để đơn thuần chơi bóng rổ.
Mà có làm như thế, bọn họ vẫn không cản nổi thầy Long, điểm cách biệt càng ngày càng lớn, bọn họ đụng vào rồi với phát hiện vị giáo viên họ Long này không hề nhúc nhích, còn vững hơn cả tượng!
Đã lâu rồi Long Thiên không chơi bóng rổ, đó là trí nhớ cách mấy trăm lần luân hồi, chính bản thân hắn cũng không nhớ lúc mình chơi bóng rổ là khi nào, hoặc là nói hắn đã chẳng nhớ nổi bản thân trước khi đến thế giới luân hồi là sao, đang làm những gì.
Mà giờ đây khi chạm tay vào bóng, trong lòng hắn chợt nhớ tới rất nhiều chuyện ở thế giới thực, cấp hai, cấp ba, đại học... Và cả cái chết.
Đứng ở vạch ba điểm, Long Thiên nhẹ tay ném, bóng lọt vào rổ, kí ức xa xưa lập tức biến mất, hắn mỉm cười nhìn về phía mấy học sinh: "Có chơi nữa không?"
"Ba điểm?" Đồng đội của Ninh Tâm Viễn kinh ngạc nói, "Xem thường chúng em sao!"
"Tiếp tục." Ninh Tâm Viễn nhìn Long Thiên, hắn vẫn còn
chưa tin mình không trị được người giáo viên này!
Long Thiên lại chơi với bọn họ một chốc, không hề khó nhận ra, mấy học sinh này đang ghim hắn, mà thế thì đã sao, trong mắt Long Thiên, đây chỉ là đang chơi đùa với mấy đứa trẻ còn chưa trưởng thành mà thôi.
Mặt trời rơi dần xuống núi, đèn sân bóng từ từ sáng lên, Ninh Tâm Viễn đã đổ mồ hôi đầm đìa, nghiến răng nghiến lợi nói: "Thầy, thầy mạnh như vậy chi bằng chúng ta đấu 3vs2 đi."
Long Thiên cầm quả bóng, xoay một vòng, lắc đầu: "Không chơi, giờ đã muộn rồi, các em nên về nhà."
"Thầy, thầy đang sợ sao?" Ninh Tâm Viễn nhìn hắn.
"Không." Long Thiên mỉm cười nhìn bọn họ, ném bóng về, "Sao thầy lại sợ? Chẳng qua thầy thấy rất tiếc, các em là chủ lực của đội bóng rổ, nhưng lại sỉ nhục bóng rổ, quả thực đáng tiếc."
"Sỉ nhục?" Ninh Tâm Viễn nhíu mày.
"Bóng rổ, là một môn thể thao, không phải công cụ để các em trừng phạt." Long Thiên xoay người, "Về nhà sớm đi."
"Chờ đã, thầy Long!" Học sinh làm trọng tài vừa nãy đột nhiên gọi hắn lại, sau đó nói ở bên tai Ninh Tâm Viễn mấy câu, thoạt nhìn Ninh Tâm Viễn khá khó chịu, kiêu ngạo nói một câu: "Chính cậu đi mà nói!"
Bạn học làm trọng tài đột nhiên chạy đến trước mặt Long Thiên: "Thầy Long, em là quản lí của đội bóng, em thay bọn họ xin lỗi thầy, bây giờ đội bóng rổ của bọn em còn thiếu huấn luyện viên, thầy, thầy có muốn làm huấn luyện viên của bọn em không?"
"Không." Long Thiên trả lời gọn gàng nhanh chóng, "Thầy chỉ là một giáo viên tiếng Anh bình thường."
Quản lí chớp mắt, cảm thấy hình như mình nghe nhầm, làm huấn luyện viên là một cơ hội rất tốt, trong đội bóng rổ có rất nhiều học sinh có gia đình con ông cháu cha, người giáo viên này dễ dàng mà bỏ qua như vậy sao?
Chắc Long Thiên vẫn còn chưa biết được chỗ tốt ở đây, quản lí nói: "Thầy Long, Đoan Mộc Kình cũng có trong đội bóng rổ, Đoan Mộc đó thầy có nghe nói qua không, chính là..."
"Không có hứng thú." Bước chân của Long Thiên không dừng lại, không hề có chút cân nhắc nào.
"Giáo viên họ Long này bị làm sao vậy." Thấy quản lí đuổi theo Long Thiên thật xa, trên sân bóng rổ mới truyền đến tiếng nói.
Ninh Tâm Viễn vốn định muốn người khác phải khó chịu, mà bây giờ ngược lại hắn mới chính là người khó chịu, hắn mắng nhỏ một tiếng: "Làm sao tôi biết, đi, về nhà!"
Đồng phục bóng rổ của bọn họ đã ướt đẫm mồ hôi, mà ngay cả tay áo của người giáo viên họ Long kia cũng không bẩn chút nào, còn không thở dốc lấy một hơi, quả thực quá khiến người khác nhục nhã!
Hắn đường đường là chủ lực của đội bóng, tại sao lại bị một giáo viên nhìn có vẻ nhu nhược đánh bại!
"Tôi, tôi cảm thấy thầy chơi rất hay." Cậu học sinh Trâu Hành vừa nãy làm đồng đội với Long Thiên yếu ớt nói.
"Phải, rất hay." Một đồng đội khác cũng nói, "Không ngờ thầy chỉ là một giáo viên tiếng Anh bình thường, tôi còn tưởng là vận động viên chuyên nghiệp nào giải nghệ."
"Câm miệng!" Ninh Tâm Viễn đột nhiên nói, "Chỉ với trình độ của các người, còn không nhìn ra được, đó chính là mạnh đến khó tin được không!"
Nếu đối phương lấy ra kĩ thuật vớ vẩn để lừa bọn hắn thì không sao, nhưng đây hoàn toàn chẳng có chút kĩ xảo nào, toàn bộ đều là ném bóng chuyền bóng tiêu chuẩn, nhưng... Vẫn không thể thắng được!
Đồng đội im lặng làm động tác kéo khóa, Trâu Hành cũng không nói, nhìn đội trưởng của bọn họ tức giận.
"Sao ổng mạnh vậy còn không đi làm vận động viên chuyên nghiệp!" Ninh Tâm Viễn hùng hổ nói, "Làm giáo viên tiếng Anh gì chứ, làm vận động viên chuyên nghiệp đem vinh quang về cho tổ quốc không phải tốt hơn sao!"
Hai người ở bên cạnh nghe, đội trưởng của bọn họ, si mê bóng rổ như vậy, mơ cũng muốn được làm vận động viên bóng rổ, nhưng đáng tiếc không có thực lực để lên chuyên nghiệp.
Buổi tối, Ninh Tâm Viễn về đến nhà tắm rửa sạch sẽ, lăn qua lộn lại cũng không ngủ được, tự ngẫm lại lời mà thầy giáo họ Long kia nói với bọn họ lúc chiều, cái gì mà hành động bọn họ làm là đang "sỉ nhục" bóng rổ.
"Không phải công cụ để trừng phạt..."
Hắn nhớ lại hành vi của bản thân trên sân đấu, đáng ra hắn không hề chơi bóng rổ như vậy, chỉ là hắn quá tức, muốn dạy cho người giáo viên này một bài học, cho nên mới dùng một chút chiêu trò không trong sạch.
Ninh Tâm Viễn nhắm hai mắt lại, lảng tránh vấn đề này trước, không muốn suy nghĩ, mà mãi đến tận lúc đi ngủ, đầu hắn vẫn luẩn quẩn không biến mất.
"Thôi, mình thua." Ninh Tâm Viễn bò từ trên giường dậy, mò lấy điện thoại để trên tủ đầu giường, tìm số điện thoại của Long Thiên, gọi đi.