Long Thiên nhận được rất nhiều tin nhắn, có đứa bé nói mình muốn thành người có ích, cũng có muốn trở thành một người ăn no rồi nằm chờ chết, nhưng lý tưởng của Thái Chí Hành tương đối đặc biệt, cậu gửi đến tin nhắn thế này: Muốn trở thành một game thủ chuyên nghiệp.
Thái Chí Hành – Học sinh giỏi trong mắt giáo viên, học bá trong mắt học sinh, mỗi ngày yêu đương với sách học thêm, giấc mơ của cậu ta là: Trở thành một game thủ chuyên nghiệp.
Dù là Long Thiên, khi nhìn thấy tin nhắn này cũng có mấy phần kinh ngạc, cảm thấy có thể là do mình nhìn nhầm.
Chuyện này dù có nhìn thế nào cũng không thấy ăn nhập gì với tính cách của Thái Chí Hành, lẽ nào vị học sinh giỏi này còn có một trái tim ngựa hoang?
Sau đó Long Thiên ngồi nhớ lại cung cách chơi game nát bét của Thái Chí Hành, cảm thấy ước mơ này của cậu khó mà thực hiện được.
Ngày hôm sau, Long Thiên gửi nhiệm vụ khác đến cho bọn họ, nhiệm vụ lần này là: Sáu giờ sáng dậy, đọc thông báo.
Thông báo là một đoạn truyện ngắn tiếng Anh, là một câu chuyện ngụ ngôn, kể về rùa và thỏ.
Tới đây, có một số học sinh phát hiện ra có gì đó không đúng, muốn lên diễn đàn hỏi.
Kết quả bọn họ vừa click vào diễn đàn đã bị đập vào mắt mấy chữ "bát vinh, bát sỉ" màu đen cùng với hai mươi tư chữ giá trị quan chạy ngang.
Học sinh:...
Trang web này hình như có vấn đề!
Trước Long Thiên hack diễn đàn xong, liền đổi tất cả topic trên diễn đàn thành "bát vinh, bát sỉ" thông báo biến thành hai tư chữ giá trị quan, click vào topic sẽ ra điều lệ Đảng, ảnh đại diện cũng thành quảng trường Thiên An Môn.
Vừa ngay thẳng vừa cao cấp, nhìn phát là thấy vinh quang tổ quốc.
Có lẽ cũng vì như vậy, khi người của cục cảnh sát mở diễn đàn, đầu tiên là bị kinh ngạc, sau đó quyết định không niêm phong diễn đàn.
Để tất cả những học sinh nào click vào diễn đàn đều được quốc gia rửa tội, rất tốt, đồng chí cảng sát phụ sách vụ án này nghĩ vậy.
Thái Chí Hành cũng phát hiện ra vấn đề này, phản ứng của cậu không giống những người khác, mà cậu nhắn tin cho hoa xanh lam để hỏi chuyện gì đang xảy ra.
Người khởi xướng trò chơi tự sát, cũng chính là chủ nhân của tài khoản hoa xanh lam đã bị cảnh sát bắt, tài khoản này cũng do cảnh sát khống chế, chỉ là tin này giữa đường đã bị Long Thiên chặn lại, cũng không gửi đến chủ nhân thực sự của tài khoản.
Tất nhiên, tin nhắn của Thái Chí Hành cũng gửi đến Long Thiên, Long Thiên đọc qua, gửi lại một tin nhắn có vẻ sâu không lường được: Dạo này đang tra nghiêm, đây là ngụy trang, đừng để mặt ngoài làm cho mất phương hướng.
Chỉ chốc lát, Thái Chí Hành gửi tin nhắn lại: Các người phạm pháp?
Long Thiên cảm thấy cậu nhóc này có phải là học đến ngốc luôn rồi không, phạm pháp rõ ràng như vậy sao còn không nhận ra?
Hắn suy nghĩ một chốc về tin nhắn này, chỉ có thể quy ra cậu nhóc còn quá trẻ, chưa phân biệt được rõ ràng đâu là thiện, đâu là ác, ngoại trừ đâm một dao thật đau ra thì bọn họ có rất ít nhận thức rằng những lời xui khiến, dụ dỗ cũng là một hành vi phạm tội.
Để những đứa bé như vậy, chưa hiểu rõ sự đời trắng đen đi tự sát, kẻ khởi xướng quả thật không phải là con người.
Cùng ngày, Long Thiên nhận được thông báo từ phòng giáo vụ, còn có hai cảnh sát tìm đến.
Bọn họ đến là vì trò chơi tự sát.
Bên cảnh sát tra được rất nhiều cách thức liên lạc của những bên liên quan đến sự kiện này thông qua kẻ cầm đầu, hai vị cảnh sát tìm được ba người Thái Chí Hành rất nhanh.
Bởi suy nghĩ cho tâm
lý của những đứa trẻ, cảnh sát không vội đi gặp đám trẻ luôn, mà là nói chuyện với giáo viên của trường trước, Long Thiên là giáo viên chủ nhiệm, ý kiến của hắn tương đối quan trọng.
Hiệu trưởng, chủ nhiệm khoa, còn có hai cảnh sát, Long Thiên cũng giáo viên tâm lý cùng ngồi xuống mở họp.
"Tôi cảm thấy không nên đánh thẳng vào tâm lý của các em." Người nói chuyện là giáo viên lâm lý học, "Tôi có đọc qua tư liệu của những em học sinh này, hầu hết các em đều có hoàn cảnh gia đình không ổn, hoặc là có chướng ngại giao tiếp xã hội, tâm lý vốn mẫn cảm, nói chuyện riêng sẽ càng khiến các em lo lắng."
Hiệu trưởng và chủ nhiệm khoa cũng lần lượt nói lên cái nhìn của mình, họ cảm thấy nên gọi cả phụ huynh học sinh đến, tiến hành nói chuyện riêng, để phụ huynh nhận ra được vấn đề của con em, đồng thời cũng để các phụ huynh chú ý thêm.
Long Thiên vẫn không nói một lời, chuyên tâm nghe bọn họ nói, thầy chủ nhiệm khoa có lẽ thấy mình đơn độc quá, bèn kéo Long Thiên xuống nước, ném vấn đề qua đây: "Thầy Long, thầy nghĩ tôi nói có đúng không?"
Long Thiên cười cười, không hứng thú với chuyện kết bè kết đảng, nói thẳng: "Tôi cảm thấy cô Lư có lý, cô ấy là người người chuyên môn nghiên cứu về vấn đề này, tuy lúc học đại học tôi có học qua về "hành vi tâm lý của thanh thiếu niên", nhưng cũng chỉ là học sơ, không điều tra sâu như cô Lư."
Cô Lư chính giáo viên tâm lý trường họ mời về.
Sắc mặt của thầy chủ nhiệm khoa có vẻ không dễ nhìn cho lắm, Long Thiên cũng không đáp lại hắn, tiếp tục nói: "Mấy bạn học sinh của lớp tôi tôi hiểu, cô Lư tới giảng cho cả lớp nghe là được, đám nhỏ sẽ nghĩ thông."
"Thầy Long, đây là chuyện liên quan đến sức khỏe tâm lý!" Thầy chủ nhiệm nói rằng, "Không thể cứ qua loa như vậy, ai biết ngày mai bọn họ có tự sát hay không?"
Long Thiên liếc mắt nhìn hắn, nhẹ nhàng nói: "Thầy chủ nhiệm, thầy còn nhớ Thẩm Đồng tự sát thế nào không?"
Thầy chủ nhiệm khoa lập tức im lặng, bây giờ bọn họ cho là, Thẩm Đồng tự sát là do nhà trường mời phụ huynh, nhưng cảnh sát và Long Thiên đều biết, Thẩm Đồng không phải giận nhà trường, mà là giận mẹ.
Đương nhiên, dưới tình huống như vậy, Long Thiên sẽ không nói sự thật ra.
Mấy người họp mất vài tiếng, bàn làm sao khai thông tâm lý cho học sinh, cuối cùng vẫn chọn ý kiến của cô Lư, tiến hành khai thông tâm lý cho cả lớp.
Thầy chủ nhiệm khoa hình như còn nghi ngờ, trề môi nói: "Chuyện này cũng nên cho phụ huynh biết, để người lớn quản, đám trẻ mới không mắc sai lầm!"
Trước khi ra khỏi cửa, đồng chí cảnh sát nghĩ lại, bèn quay về đưa cho thầy chủ nhiệm tư liệu của Thái Chí Hành.
Cha Thái Chí Hành mất sớm, mẹ tái giá, nhà cha dượng khá giàu, còn mang đến một đứa con trai, quan hệ gia đình cũng không được ổn cho lắm, Thái Chí Hành thường hay ở trường qua hè.