Hoàng hôn ngày hè, nước trên sông ánh lên một tầng hào quang trong trẻo
Chiếc thuyền chở đợt khách cuối cùng của ngày hôm nay đã rời bến, các bạn hàng bên bờ sông đã bắt đầu thu dọn đồ đạc về nhà
Chu Lê đưa mắt nhìn thùng lớn chứa đậu hoa, trong thùng trống trơn, đậu hoa hôm nay làm đều đã bán hết ra ngoài, nàng mím môi nở nụ cười, đặt vại nước đóng kín lên xe đẩy tay, đẩy xe đi về hướng Thẩm gia thôn
Bờ sông cách nhà nàng khoảng một khắc chung (15), lúc về đến nhà, mẹ chồng Lý thị đang ngồi ở cửa chính khâu đế giày, vẻ mặt chăm chú, cho dù nàng tiến vào sân cũng không thể nào phát hiện
Lý thị bị lãng tai, nói chuyện với bà ngoài ba bước, cơ bản bà sẽ không nghe thấy
Chu Lê đẩy xe đến dừng bên dưới gốc cây hòe lớn trong sân, một bên vừa lấy túi vừa đi đến trước mặt Lý thị, cúi người, tiến đến bên cạnh Lý thị, hơi cao giọng nói:
"Nương, con về rồi"
Lúc này Lý thị mới ngẩng đầu lên, thấy là con dâu của mình, tươi cười nói: "A Lê về rồi, mau ngồi xuống nghỉ ngơi một chút".
Rồi lấy cái ghế phía sau mình đưa tới
Chu Lê nhận ghế đưa đến trước mặt nàng nhưng không ngồi: "Con không ngồi, còn lập tức ra sau núi thu thập củi nữa, củi trong nhà nhanh hết lắm"
Lý thị bỏ hài xuống: "Vậy nương đi làm cơm, chờ lúc con về cơm cũng gần xong rồi"
Chu Lê gật gật đầu, còn nói đến tình hình buôn bán ngày hôm nay: "Đậu hoa ngày hôm nay chúng ta làm đã bán hết toàn bộ", nàng cởi hầu bao đang đeo bên hông xuống, đổ đồng tiền bên trong ra đếm đếm, "Nương, hôm nay chúng ta lời ba mươi văn tiền.
Có Thương lão gia mua hàng còn nói đậu hoa nhà chúng ta ăn còn ngon hơn cả trên tỉnh thành, liền thưởng cho con ba văn tiền, những người có tiền kia thật hào phóng mà, con nghe hắn nói nha, nhà hắn có mười phòng di nương, một di nương trong đó là người thôn chúng ta,...."
Lý thị không để ý nghe, cũng không nhìn vào tiền đồng trên tay nàng, mà là nhìn đóa trâm hoa Bạch Quyên cài trên đầu nàng đến ngây người
Con dâu này của bà, là ba năm trước bà tốn ba lượng bạc mua về cho nhi tử xung hỉ, đâu biết được sau đêm động phòng ngày kết hôn nhi tử liền đi, bà còn nghĩ rằng nha đầu này trước sẽ nháo lên đòi về nhà mẹ đẻ, dù sao dáng dấp bộ dạng của nàng cũng được, khả năng tìm gả vào một hộ nào khá giả cũng cao, kém nữa thì cũng có thể tìm một người có tiền gả vào làm một di nương không cần sầu lo ăn mặc
Cũng không ngờ tới con dâu chẳng những không bỏ đi, mà còn đeo hoa Bạch Quyên này trên đầu giữ tang cho nhi tử suốt ba năm nay
"Nương, tiền này người cầm, con đi lấy củi" Chu Lê đem tiền đồng bỏ vào hầu bao nhét vào tay Lý thị, sau đó vào phòng bếp lấy giỏ đeo lên lưng đi ra ngoài
Chu Lê dọc theo sơn đạo đi lên núi, đến lúc hoàng hôn, những người buổi sáng lên núi đào đất trồng trọt đang gánh cuốc đi xuống núi, thấy Chu Lê nên dồn dập hướng về nàng chào hỏi
Chờ đến lúc đi lên núi thêm một đoạn thì bốn phía đã không còn người
Đi đến nơi sơn đạo có cành cây thấp, đột nhiên cảm thấy hơi khát, nàng liền gỡ ống trúc treo bên hông uống hai ngụm, đâu ngờ dưới chân không cẩn thận giẫm phải đám rêu xanh dài trên tảng đá, trượt thẳng xuống rìa đường bên dưới
Cái mông té đau, trước ngực cũng có chút đau, thật giống như lúc té xuống bị cành cây bên đường quật vào.
Khuôn mặt nhỏ xinh đẹp ánh lên vầng dương buổi chiều tà, ửng ửng hồng, mắt hạnh đau đến nỗi nhíp lại
Nàng cúi đầu nhìn nơi đau đớn trước ngực, vừa nhìn đến, áo ngoài trước ngực bị cành cây quất nát, lộ ra một mảng đỏ trên vùng da trắng như tuyết, mặt trên còn hiện lên một vệt máu.
Nàng theo bản năng che ngực, nhìn bốn phía, xác định không có người mới thở dài một hơi
Chỉ là áo ngoài đã rách, còn rách ngay chỗ này, còn có thể đi như thế nào được
Nàng suy nghĩ một chút, quyết định xé một ít quần dài bao lại rồi sau đó nhanh chóng xuống núi
Nàng chống một chân dùng sức xé, xé cả nửa ngày vẫn chưa rách.
Thật sự làm người ta tức giận, cành cây quét qua liền rách một lổ lớn, còn nàng dùng lực lớn như vậy xé, xé như thế nào cũng không được
Khi nàng đang cùng đọ sức với quần của chính mình, trong lúc vô tình lại nghe được tiếng bước chân từ xa đến gần.
Chờ đến khi nàng ý thức được thì tiếng bước chân kia đã cách đỉnh đầu nàng rất gần, nàng nhanh chóng đưa mắt liếc sơn đạo trên đỉnh đầu một cái, chỉ mong sao thấy được một đôi giày nữ
Lại là một nam nhân!
Nàng mau mau cúi đầu, nín thở, tận lực dựa sát thân thể mình vào bên trong mép rìa đường, hi vọng đối phương không phát hiện ra nàng
Nam tử một thân trường sam màu than nhìn thẳng, xác thực cũng không nhìn về bên dưới rìa đường, chỉ là hắn vô cùng bất hạnh, dẫm phải chỗ mặt đất trơn trợt, mà chỗ trơn trợt này vẫn là do nước trong ống trúc của Chu Lê đổ ra làm ướt.
Nam tử một cái cũng không bám trúng, miễn cưỡng trượt xuống bên dưới rìa đường
"A------"
Nương theo tiếng thét của nữ tử, thân thể nam tử cuối cùng cũng coi như rơi xuống bên dưới rìa đường.
Chỉ là, hình như hắn đập trúng cái gì thì phải?
Hắn từ dưới đất bò dậy nhìn nhìn, liền thấy ngay một nữ tử nằm đó hai mắt nhắm nghiền.
Khẩn trương đỡ lấy, đập vào mắt chính là một vết máu đỏ tươi ẩn dưới mảng áo rách nát, nam tử cuống quít dời mắt
"Cô nương, tại hạ không phải cố ý, xin lỗi xin lỗi" Trên mặt lập tức ửng lên hai mảng đỏ rực
Chờ một lát, không thấy ai đáp
Hắn nghiêng đầu, lại kêu: "Cô nương?"
Thấy người đúng là không có phản ứng, tâm không khỏi có chút sốt ruột, chẳng lẽ do mình đụng trúng nên hôn mê rồi? Hắn muốn quay đầu qua nhìn xác nhận, nhưng trong đầu hiện lên một mảng đỏ tươi, làm sao mà dám quay qua nhìn nữa
Hắn tìm tòi, kéo cổ tay nữ tử qua bắt mạch: "Đắc tội đắc tội".
Vẫn còn mạch, hên quá hên quá, không bị mình đụng đến nỗi